“Bùm!”
Mũi thương giống như kích quang cũng đánh trúng mặt đất, để lại một khe rãnh sâu hơn trăm trượng dưới đất.
Con ốc sên nhìn giống như có vẻ chậm chạp nhúc nhích nháy mắt, thân hình lại lần nữa hóa thành cao lớn ngàn trượng.
Nó dựa vào quán tính hoàn thành một cái quay người linh hoạt ở trên không trung.
Chỉ thấy trong nháy mắt cái cỏ cứng của con ốc sên to lớn kia hóa thành một tòa núi lớn trăm trượng, hung ác bùng nổ đè về phía tứ trưởng lão, tốc độ nhanh đến mức khiến người khác líu lưỡi.
Tứ trưởng lão luôn luôn tự hào về tốc độ của mình đúng là không cách nào tránh được một đòn tấn công này.
Tứ trưởng lão đành phải nâng trường thương lên chống lại.
Nhưng một khắc sau, một đạo ánh sáng màu lục trực tiếp đánh nát đầu của hắn ta.
Lập tức thân thể không đầu kia của tứ trưởng lão máu bắn ra máu tươi tung tóe bốn phía, máu trào ra như suối!
“Ầm ầm!”
Đột nhiên con ốc sên đập xuống, ở trên vùng đất một mảnh hoang vu này, đập ra một cái hố sâu vạn trượng.
Thân thể không đầu kia của tứ trưởng lão hóa thành bọt máu, vĩnh viễn được mai táng ở dưới lòng đất.
“Ốc sên, ngươi quá chậm, vẫn là lão tử nhanh hơn!” Con cóc giễu cợt nói.
“Ai bảo ngươi góp náo nhiệt, nhanh đi giúp đỡ lão đại!” Con ốc sên quát lên.
Hai người hóa thành lưu quang, chạy về phía một mảnh chiến trường khác.
Bọn họ không có chút nào quan tâm đến người áo đen, cũng căn bản không có dự định xuất thủ giúp một tay.
Đó cũng không phải là hai người bọn họ bạc tình bạc nghĩa.
Mà hoàn toàn ngược lại, đây là sự tín nhiệm của hai người bọn họ đối với người áo đen.
Chỉ thấy người áo đen đối mặt với đao mang trăm trượng vẫn như trước là khuôn mặt mỉm cười.
Chớp mắt đao mang màu vàng sậm lóe qua thân thể của hắn.
Vu Thiên vô cùng vui mừng, không ngờ được đối phương cũng không mạnh mẽ giống như trong tưởng tượng.
“Cẩn thận!” Đại trưởng lão hét lên một tiếng lớn, nhưng thời gian đã muộn rồi.
Người áo đen đã sớm vô thanh vô thức đi đến sau lưng Vu Thiên.
Vưa rồi đao mang màu vàng chém trúng chẳng qua chỉ là tàn ảnh của nười áo đen. Người áo đen dùng tốc độ cực nhanh vung kiếm.
“Xoẹt xoẹt xoẹt!”
Trong nháy mắt đôi tay và hai chân của Vu Thiên tách rời với thân thể.
Hắn ta bị chém thành một cái chày cán bột, bắt đầu rơi xuống thẳng tắp.
Ngay từ đầu, hắn ta chỉ cảm thấy cánh tay và bắp đùi của mình một trận lạnh buốt.
Nhưng một khắc sau, một cỗ đau đớn thấu tim tràn vào trong đầu óc của hắn ta, khiến cho hắn ta đau thấu tim gan, sống không bằng chết.
“Ngươi ở trên mặt đất chờ ta đi, đã nói là phải chém ngươi thàng ngàn mảnh rồi, ta cũng không thể nuốt lời!” Người áo đen lạnh lùng nhìn chằm chằm Vu Thiên nói.
Lập tức, trong mắt người áo đen lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, dùng tốc độ cực nhanh liếc nhìn về phía đại trưởng lão.
Tất cả mọi chuyện này nhìn có vẻ thì như rất lâu, nhưng thật ra chỉ là một thoáng lướt qua.
Bên này đại trưởng lão vừa đúng lúc ngăn lại được tia kiếm khí kia, thì người áo đen cũng đã đi đến ngay trước mặt ông ta.
Lập tức con ngươi của người áo đen nhanh chóng co lại, thân ảnh của người áo đen trong mắt lại không ngừng khuếch đại.
Trong nháy mắt, trước mắt đại trưởng lão lóe lên tất cả hình ảnh từ lúc ông ta bi bô tập nói, đến thời khắc lúc này.
Tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp truyền ra, trước mắt của ông ta đã một màu đen kịt, phảng phất giống như đặt mình vào trong hư vô vĩnh hằng.
Người áo đen không nói hai lời, trực tiếp chém ra một kiếm.
Thấy máu là chết!
Trước mắt, đại trưởng lão vẫn còn đang ở thời khắc đầu thân còn chưa phân cách, trong nháy mắt người áo đen đã chém ra vô số đường kiếm.
Chỉ thấy cặp mắt kia của đại trưởng lão mở trừng trợn tròn con ngươi đỏ tươi, chậm rãi vỡ thành mười mấy mảnh.
“Tạch tạch tạch.”
Đại trưởng lão vỡ nát ngay tại chỗ.
Một trận khí lãng đánh đến.
Đại trưởng lão hóa thành vô số mảnh vụn, tán lạc bay loạn, máu tươi chậm nửa nhịp tuôn trào ra ngoài.
Người áo đen phảng phất như là đang thí nghiệm chém thành ngàn mảnh, hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, lộ ra nụ cười hài lòng.
Tất cả những cảnh này đều rơi vào trong đáy mắt Vu Thiên nằm dưới mặt đất.
Phân và nước tiểu của Vu Thiên chảy ra, hắn ta hoảng sợ gào thét cầu xin tha.
Nhưng trong nháy mắt Vu Thiên rơi xuống đất, người áo đen cũng đã cầm kiếm cắm vào hạ bộ của hắn ta.
Xoạt một tiếng, Vu Thiên gà bay trứng vỡ.
Nhưng chuyện này vẫn còn chưa xong, người áo đen lập tức đưa ánh mắt của mình liếc lại, cắt mất đầu lưỡi của Vu Thiên.
Vu Thiên phát ra tiếng gào thét vô cùng thảm thiết, nhưng người áo đen hoàn toàn không để ý đến hắn ta, thậm chí còn hưởng thụ quá trình này.
Sau một hồi dùng cực hình, lúc này người áo đen mới cảm thấy thỏa mãn.
Tiếp đó, người áo đen đạp một cước lên người Vu Thiên, còn bản thân mình thì cầm kiếm điên cuồng vung vẩy với Vu Thiên đang bay ở trên không trung.