“Ta phải đi làm một chút chuyện, để cho hành động được tốt hơn, lần này ta không dẫn theo nàng. Ta tìm một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, ta cảm thấy nàng nhất định sẽ thích nơi đó, nàng ở đó đợi ta trở về.”
“Yên tâm, lần này ta nhất định sẽ trở về, sẽ không để nàng chờ quá lâu…”
Tiếp đó, tượng đá trên lưng Dịch Phong, chớp mắt biến mất tại chỗ.
Đây là một sườn núi phong cảnh tuyệt đẹp.
Bên dưới vách đá là một mảnh sông núi mỹ lệ.
Rừng cây xanh um tươi tốt được gió nhẹ khẽ vuốt ve, giống như là sóng biển lật qua lật lại, phát ra tiếng vang xột xoạt.
Chim sơn ca ở nơi này hót vang, côn trùng phát ra tiếng kêu huyên náo.
Một con sông lớn từ hướng đông lao nhanh xuống, ánh trăng chiếu xuống dòng sông, giống như một dải ngân hà.
Mà dải ngân hà chân chính lại là ở trên không trung.
Một vòng trăng khuyết treo trên cao, phồn tinh làm bạn hai bên mặt trăng, khiến cho nó lộ ra không hề đơn điệu, để cho nó sẽ không cảm thấy tịch mịch.
Cả con thuyền tinh mộng áp vào tinh hà, càng là như thế.
Dịch Phong khẽ vuốt ve khuôn mặt không có chút sự sống, không có chút nhiệt độ nào của Bạch Phiêu Phiêu, ôn nhu nói: “Ở nơi này chờ ta, rất nhanh ta sẽ quay trở về đón nàng!”
Ngữ khí của hắn quả quyết mà kiên định.
Nói xong Dịch Phong lập tức biến mất tại chỗ.
Thánh địa nào đó.
Mọi người ở trong thánh địa này, đang nghị sự ở đại điện.
Đột nhiên.
Bịch một tiếng vang thật lớn.
Hai hộ vệ giữ cửa giống như đạn pháo, bay thẳng vào trong, đạp vào trên vách tường, ngã xuống thành vũng máu.
Trong lòng mọi người run lên, lần lượt đứng dậy, đề phóng nhìn về phía ngoài điện.
Bọn họ nhìn thấy bốn bóng người đang từ bên ngoài đi vào.
Khí thế bọn họ hùng hổ, sát ý sôi trào, năng lượng quanh người bốn người giống như là thực chất.
Đám người Dịch Phong không hề nhiều lời.
Kiếm mang dày đặc như mưa trực tiếp chém ra, chém cho đại điện sụp đổ, chém đến máu thịt tung tóe!
Con cóc đạp bay bốn phía, mỗi một chân đều mang theo một đạo khí lãng, giống như dời núi lấp biển đạp những người này đi vào luân hồi, dường như chỉ như thế mới đủ khiến cho nó hả giận.
Con ốc sên hóa thành trăm trượng, không phân rõ phải trải đánh cho kiến trúc hóa thành phế tích, nghiền những người trước mặt không thể nào trốn chạy thành thịt vụn.
Bốn huynh đệ dùng thủ đoạn cứng rắn như thép, trực tiếp chế phục những người còn sống ở trong thánh địa này, trực tiếp trấn áp toàn bộ thánh địa.
“Đường đường thánh địa thế mà lại biến thành con chó của Hoang Điện, dám làm chuyện thương thiên hại lý cho Hoang Điện!” Người áo đen gào thét với đám người.
Dịch Phong lạnh lùng nhìn đám người nối giáo cho giặc này, ngữ khí lạnh lẽo nói: “Đứng dậy, dẫn huynh đệ chúng ta đi địa lao!”
Đám dư đảng sống sót được thánh địa giống như là con cừu nhỏ vậy, bị huynh đệ bốn người xua đuổi.
Bọn chúng dẫn bốn người Dịch Phong đi qua hành lang trong viện, đi đến trong địa lao.
Những người tạm thời sống được này, quả thực đã bị thủ đoạn cứng rắn của bốn huynh đệ làm cho sợ vỡ mật.
Bọn chúng hoàn toàn không dám phản kháng, chỉ cầu bốn vị sát thần này có thể tha cho tính mạng của bọn chúng.
Tình cảnh trong địa lao, khiến cho huynh đệ bốn người trợn mắt há mồm.
Hoàn cảnh nơi này cực kém, ẩm ưới lạnh lẽo, chuột bọ côn trùng hoành hành, ô uế khắp nơi.
Trong bầu không khí tràn ngập một cỗ mùi tanh rình gay mũi, không biết là mùi vị động vật bài tiết ra, hay là mùi thối rữa của thi thể các thiếu nữa.
Cùng với cỗ mùi tanh rình ghê người này, đồng thời còn có chút cay mắt.
Nơi đây nói là địa lao, nhưng kích thước khổng lồ có thể nói là một tòa địa cung.
Chỉ thấy trong phòng giam trùng điệp hơn mười dặm nhìn không thấy điểm cuối, mỗi gian phòng giam đều có ít nhất năm thiếu nữ mười hai tuổi.
Mà trong phòng giam địa lao này số lượng có đến hai ba ngàn.
Các thiếu nữ bị giam giữ tất cả đều là bẩn thỉu, quần áo lam lũ.
Các nàng giống như là gia súc vậy, bị cầm tù, kéo dài hơi tàn.
Thiếu nữ mới bị bắt đến không lâu, nhìn thấy người đến còn vô cùng kinh sợ, sợ mình sẽ bị dùng cực hình.
Mà đám thiếu nữ từ lúc tới đây đến giờ đã khá lâu, thì lộ ra voi cùng bình tĩnh.
Nói là bình tĩnh, nhưng thật ra càng nhiều hơn chính là tuyệt vọng.
Ánh mắt các nàng lộ ra vô cùng ngây ngốc, chỉ cầu có thể nhanh chóng một chút kết thúc trận ác mộng này.
Để phòng ngừa những thiếu nữ này tự vẫn, người của thánh địa còn trói tay của những thiếu nữ này lại.
Những thiếu nữ này ăn cơm chỉ có thể ăn cơm ở bên trong rãnh, giống như gia súc vậy.
Bốn huynh đệ nhìn đến muốn rách cả mí mắt.
Mười hai tuổi chính là năm cài trâm (tuổi cập kê), chính là thời gian tuổi dậy thì tươi đẹp nhất.
Nhưng những thiếu nữ này lại trải qua cuộc sống như ác mộng, thậm chí sống đến độ không bằng heo chó nuôi nấng trong nhà bách tính.