Mười hai đạo thân ảnh bị hù dọa cho sắp ngừng thở.
“Hả?!”
Hồng Nguyệt Chí Tôn phóng ra uy áp ngập trời.
Một thân ảnh nơm nớp lo sợ lên tiếng nói: “Chí Tôn đại nhân, chúng ta từng đi.”
Một đạo thân ảnh khác cũng tiếp phụ họa.
Hồng Nguyệt Chí Tôn nghe vậy nhướng mày.
Đạo thân ảnh vừa mới lên tiếng kia lúng túng tiếp tục nói: “Nhưng chúng ta không đánh lại được hắn…”
Trong cơn giận dữ, trong mắt Hồng Nguyệt Chí Tôn gần như muốn bắn ra ánh sáng lạnh, thiêu chết mười hai đạo thân ảnh trước mắt này.
Hắn ta nổi giận nói: “Đúng thật là một đám phế vật!”
Sau khi quát lớn mọi người, Hồng Nguyệt Chí Tôn bình tĩnh lại tâm cảnh.
Hắn ta tự tin âm lãnh nói: “Đợi ta hoàn thành xong bố trí mặt trăng máu, dung hợp Vĩnh Kiếp Chí Tôn của phương thế giới này, bất luận là Dịch Phong hay là tên Lâu Bản Vĩ kia, đều chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi, cứ để cho bọn chúng nhảy nhót một hồi cuối cùng trong sinh mệnh của mình đi.”
…
Thành Ôn Tửu, âm thanh sáo trúc diễn tấu nhạc khí ôn hà ôm lấy giao tình bạn bè.
Huynh đệ mấy người vẫn như trước trải qua cuộc sống bình yên chất phác.
Mỗi ngày Dịch Phong đều đang chú ý đến vùng không gian kia của mình.
Mảnh không gian này mỗi ngày đều đang chậm rãi biến lớn hơn, nhưng vẫn như trước không có một chút sức sống nào.
Đương nhiên, cái giếng và cây hòe già kia là sự tồn tại ngoại lệ.
Dịch Phong đã từng suy nghĩ.
Hắn muốn thử đưa sinh mệnh của thế giới bên ngoài vào trong vùng không gian kia của bản thân mình, nhìn một chút xem sẽ dân phát đến biến hóa như thế nào.
Nhưng hắn không dám.
Bởi vì nếu như để cho sinh vật ở thế giới bên ngoài loạn nhập đến mảnh không gian này, rất có thể sẽ bởi vì sức mạnh trật tự không tương xứng, gặp phải bài xích.
Từ đó có thể sẽ dẫn phát khiến cho mảnh không gian này sụp đổ.
Nếu như phương không gian này sụp đổ, vậy thì rất có thể Dịch Phong hắn sẽ khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
Nhưng đây chỉ là một loại khả năng, cũng có khả năng khác.
Ví dụ như những sinh vật này loạn đi vào, sẽ dẫn phát đến dị biến khác, khiến cho mảnh thế giới này tràn ngập sức sống mạnh mẽ cũng không phải là chuyện không thể nào.
Nhưng hắn không dám lấy cái mạng nhỏ của mình ra làm thử nghiệm.
Bản năng giữ mạng khiến cho hắn chế trụ lòng hiếu kỳ của mình.
Dù sao, tò mò hại chết mèo.
Mấy ngày tiếp theo.
Người áo đen cao hứng bừng bừng nói với ba vị huynh đệ của mình hắn phát hiện bí cảnh mới.
“Chúng ta đi xông vào thử xem! Ăn chơi tụ tập quá bức buồn tẻ, cuộc sống là cần phải có một chút gia vị mới tốt!” Người áo đen tràn đầy phấn khởi, nói.
“Thử xem… Không phải, là đi xông pha!” Con cóc nhảy nhót, kích động.
Thế là, bốn huynh đệ nói đi là đi bước lên chuyến đi mới.
Đúng vào thời gian này.
Người của Hoang Điện đi đến thành Ôn Tửu.
Bọn họ thừa dịp bốn huynh đệ không ở đây, trực tiếp đánh vào trong thành, san tòa thành của bốn huynh đệ thành đất bằng.
Trong lúc nhất thời, trong thành Ôn Tửu ánh lửa nổi lên bốn phía, âm thanh gào thét, tiếng chém giết vang lên bên tai không dứt.
Vu Thiên tiêu diệt rất nhiều người hầu của bốn huynh đệ, thậm chí đến nữ quyến cũng không buông tha.
Bọn chúng tàn sát không ít người, đồng thời bọn họ còn bắt đi rất nhiều thiếu nữ mới tròn mười hai tuổi ở trong thành.
Đợi đến khi bốn huynh đệ Dịch Phong trở về.
Hiện ra trước mắt chính là thành Ôn Tửu khắp nơi tràn ngập mùi khét và mùi máu tươi, cùng vô số tàn cốt không mảnh vải che thân.
Trên vách tường xa ca, còn có mấy chữ lớn dùng máu tươi để lại.
“Đây chính là kết cục ngỗ nghịch Hoang Điện.”
Một màn này, khiến cho bốn người nhìn đến lửa giận ngút trời, con ngươi đỏ tươi sát ý dâng trào.
“Đại ca, món nợ này chúng ta nên tính như thế nào?! Hoang Điện này cũng dám chọc đến trên đầu chúng ta, dám đồ sát thành Ôn Tửu!” Người áo đen nắm chặt nắm đấm run lên kêu răng rắc.
Hai con ngươi Dịch Phong cũng mở to đến trợn tròn, thậm chí còn bắt đầu run rẩy.
Hắn cắn răng nói ra từng câu từng chữ: “Nếu như ngươi phạm ta, ta nhất định sẽ phạm người!”
“Đi Hoang Điện giết cho chúng trời đất tối mờ, lão tử muốn đạp tất cả người của Hoang Điện vào luân hồi!” Con cóc cả giận nói, trong mắt lóe lên tia tàn ác.
Con ốc sên cũng không còn chậm rãi.
Nó thần sắc nghiêm nghị nói: “Chơi chết đám tạp nham này!”
…
Thành Ôn Tửu màn đêm bao phủ không có chút sự sống nào.
Thời khắc này, thành Ôn Tửu đã không còn vẻ phồn vinh và náo nhiệt như ngày trước.
Nơi này giống như một tòa Quỷ Thành.
Đám quạ đen dày đặc bay ở trên không trung, tiếp đó đáp xuống đất gặm ăn những thi thể còn chưa kịp xử lý.
Bọn chúng phát ra tiếng kêu sắc bén chói tai, khiến trong lòng bốn huynh đệ vô cùng bi thương.
Lúc này, Dịch Phong đang tự nói một mình với bức tượng đá của Bạch Phiêu Phiêu.