Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2357 - Phá sào huyệt của địch




Người áo đen thương hương tiếc ngọc nhất.

Hắn lập tức lao lên trước tiên mở cửa lao tù ra, giải cứu thiếu nữ ở bên trong ra ngoài, nhưng lại bị Dịch Phong ngăn lại.

Dịch Phong lắc đầu nói: “Đừng nóng vội, ngươi như thế này để các nàng đi ngược lại chính là hại các nàng, đợi sau khi chúng ta giải quyết người của thánh địa xong rồi thả các nàng cũng không muộn.”

Dịch Phong là sợ quá nhiều người, dễ gây nên rối loạn, trước mắt vẫn là giữ nguyên tình trạng vẫn là thỏa đáng hơn.

Người áo đen bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc, nhưng sau khi nghe Dịch Phong nói, hắn đã bình tĩnh lại.

Dịch Phong trừng mắt nhìn người của thánh địa quỳ rạp trên mặt đất, quát lên: “Truyền tin đến Hoang Điện, nói bốn huynh đệ chúng ta tới, gọi người của bọn chúng đến đây!”

Một vị trưởng lão của thánh địa run rẩy lo sợ, hắn nghe thấy thế thì trong mắt lóe lên một tia ánh sáng lạnh lẽo.

Những người này không những không trốn, lại còn muốn đối đầu với Hoang Điện, ở đây ôm cây đợi thỏ, quả nhiên là cảm thấy bản thân mình võ dũng vô song sao?

Quá ngây thơ rồi!

Hoang Điện cường đại cỡ nào, trong lòng trưởng lão này vô cùng rõ ràng.

Nếu không phải bọn họ đường đường thánh địa, thì làm sao có khả năng biến thành đầy tớ của Hoang Địa được, để cho bọn họ làm nhiều việc bẩn thỉu như thế.

Như thế cũng tốt, người Hoang Điện đến, mấy tên nhãi ranh này chắc chắn sẽ không trốn chạy được, bản thân bọn họ cũng có thể được cứu mạng.

Trong lòng trưởng lão thánh địa nghĩ vậy, nhưng mặt ngoài lại thành thành thật thật lên tiếng đồng ý nói được.

Tiếp đó, hắn ta lấy ra ngọc bài truyền tin đến Hoàng Điện đạt được liên hệ.

Lúc này, Hoang Điện.

Trong nơi sâu nhất của tòa đại điện to lớn mà trống vắng này, chân dung đạo bóng đen không thấy rõ kia, hư ảo ngồi ở trên vương tọa.

Trước mặt hắn ta có tám vị trưởng lão đang đứng, ta trưởng lão Vu Thiên cũng ở trong đó.

Bóng đen cầm trong tay một khối ngọc bài truyền tin, đôi con ngươi đỏ tươi kia lộ ra ánh sáng màu máu.

Hắn ta đã nhận được tin tức từ trưởng lão thánh địa truyền đến.

Nhưng hắn ta vô cùng bình tĩnh, phảng phất như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn ta.

“Nhị trưởng lão, ngũ trưởng lão, bát trưởng lão, dẫn đệ tử đi thánh địa, lấy đầu của bốn người huynh đệ kia về đây.”

Một trận âm thành quỷ dị đục ngầu vang lên trong đầu tám vị trưởng lão.

Nhị, ngũ, bát trưởng lão đứng ra khỏi hàng, khom người hành lễ với bóng đen, trăm miệng một lời nói: “Tuân lệnh!”

Bóng đen lộ ra vẻ mỉm cười khó mà nhận ra được, phảng phất như đang cười nhạo bốn người huynh đệ này không biết sống chết.

Hắn ta thấy, hơn một vạn thiếu nữ và đầu trên cổ của bốn người huynh đệ này, đều là vật trong túi của hắn ta.

Nhị trưởng lão, ngũ trưởng lão, bát trưởng lão tất cả đều cùng mặc thống nhất áo bào đen.

Mà nhị trưởng lão lại không đội mũ trùm, lộ ra phần bên trong lõm đi vào của hắn ta, khuôn mặt giống như vầng trăng khuyết.

Lỗ mũi nhị trưởng lão ngắn nhỏ, mắt dài mảnh, miệng dày, giữ lại hai chiếc râu cá trê, tướng mạo xấu xí đến có chút khó mà miêu tả.

Nhưng nhị trưởng lão cũng là người có khí thế cường đại nhất trong ba người.

Vũ khí của nhị trưởng lão cũng đặc biệt nhất trong ba người.

Hai người khác lần lượt dùng trường đao và trường kiếm, mà vũ khí nhị trưởng lão sử dụng lại là một cây thương ba đầu nhọ hai đao.

Ba người triệu tập trên trăm đệ tử, một đoàn người trùng trùng điệp điệp bay vút về phía thánh địa kia, khí thế như hồng, sát ý lẫm liệt.

Thánh địa, trong địa lao.

Sau khi bốn huynh đệ đang xác nhận trưởng lão thánh địa đã thông báo xong cho Hoang Điện, thì trực tiếp đưa tay ngay tại chỗ giết chết con heo chó không bằng súc sinh này.

Người áo đen cao giọng nói lớn: “Các tiểu muội tử không cần kinh hoảng, bản đại gia đến là để thả các ngươi đi!”

Dứt lời, mấy huynh đệ lập tức ra tay mở cửa nhà lao, cởi trói cho các thiếu nữ, cũng lần lượt căn dặn các nàng nên trốn về phương hướng nào.

Trước lúc này.

Bốn huynh đệ đã ép hỏi ra một đường mật đạo trong địa lao.

Đó là con đường thánh địa đặc biệt chuẩn bị để chạy trốn, bây giờ lại trở thành con đường hướng đến cuộc sống mới của những thiếu nữ này.

Ngay từ đầu, các thiếu nữ bị giam cầm còn tưởng rằng huynh đệ bốn người cũng đều là ác đồ.

Nhưng khi nhìn thấy huynh đệ bốn người giết chết trưởng lão của thánh địa, rồi lại thả các nàng rời đi, các thiếu nữ nhao nhao nhảy lên hoan hô.

Vốn dĩ những thiếu nữ đã đến đây từ lâu, ánh mắt đờ dẫn tuyệt vọng trong lòng cũng không có một chút gợn sóng nào, các nàng một lòng chỉ cầu cái chết, kết thúc một đời bi ai này của bản thân mình.

Nhưng khi nghe được lời nói của người áo đen và âm thanh hoan hô truyền đến, nội tâm tịch mịch của các nàng lại bất ngờ dấy lên một đoàn lửa cháy hừng hực, trong mắt cũng xuất hiện thần thái.