Hắn ta là tam trưởng lão của Hoang Điện, thế mà đi đến thành Ôn Tửu lại bị nhục nhã như thế.
Không thể nghi ngờ đi đây chắc chắn là khiêu khích nghiêm trọng đối với Hoang Điện.
Vu Thiên muốn trở về tông môn bẩm báo việc này, để cho bốn người này biết được kết cục đắc tội với Hoang Điện.
Vu Thiên đứng dậy, hừ lạnh nói: “Hừ, không biết điều, ta sẽ trở về Hoang Điện bẩm báp sự thật việc này với tông chủ!”
Người áo đen nghe vậy lập tức sắc mặt trở nên âm lãnh.
“Mau mau cút, đừng ở chỗ này chướng mắt ta, ảnh hưởng huynh đệ chúng ta uống rượu!”
Con cóc trực tiếp lấy một bầu rượu ném ra.
“Oành!”
Bầu rượu vỡ vụn tại chỗ, rượu và mảnh vụn của bầu rượu bắn về phía Vu Thiên.
“Trong lòng nghĩ có bao xa thì ngươi cút xa bấy nhiêu cho lão tử!” Miệng rộng của con cóc mở to, cả giận nói.
Vu Thiên vung tay áo lên, ngăn mảnh vụn và rượu bắn ra lại.
Hắn ta lại lần nữa hừ lạnh một tiếng phẩy tay áo bỏ đi.
Lúc này, lửa giận trong lòng Vu Thiên đã cháy lên hừng hừng.
Nhìn bóng lưng Vu Thiên đi xa, con cóc sên chậm rãi nói ra một câu “xúi quẩy”.
“Xem ra việc này không thể bình tĩnh được nữa rồi.” Dịch Phong từ tốn nói.
“Lão đại, hay là chúng ta tiêu diệt Hoang Điện này đi, thế này cũng quá khoa trương rồi, dám đến địa bàn của chúng ta giương oai.” Con cóc tức giận nói, nó kích động, chỉ muốn nhảy dựng thẳng lên.
“Đúng thế, một kiếm chém bằng cái Hoang Điện này là được rồi, tránh cho những con ruồi này ngày nào cũng bay vù vù.” Người áo đen phụ họa nói.
Con cóc trừng lớn hai mắt, giống như là bị lời nói của người áo đen nói động đến tiếng lòng, dường như bị kích hoạt bản năng nào đó trong tiềm thức.
“Ở đâu? Ruồi ở đâu?!”
Dịch Phong khoát tay áo nói: “Người không phạm ta ta không phạm người, nếu như ngươi chọc ta thì ta cũng phải chọc người, chắc rằng bọn chúng cũng không tạo lên nổi sóng gió gì.”
“Ừm, lão đại nói rất có lý, nào, để cho bọn họ tiếp tục ca múa.” Người áo đen ha ha cười nói.
Tiếp đó, tiếng âm thanh diễn tấu nhạc khí sáo trúc lại lần nữa vang lên.
Ca cơ vũ cơ cũng thướt tha đi đến…
…
Hoàn toàn khác biệt với bầu không khí vui vẻ của thàng Ôn Tửu, sắc mặt Vu Thiên vô cùng âm trầm.
Hắn ta về đến Hoang Điện, đi một vòng tròn lớn trong đại điện trống rỗng.
Ở chỗ sâu nhất trong đại điện, ở đó có chân dung một đạo bóng đen lơ lửng không nhìn thấy rõ.
Bóng đen mê mê mang mang, mờ mịt mà quỷ dị.
Đôi con ngươi đỏ tươi kia vô cùng quỷ dị, khiến người ta nhìn thấy dựng tóc gáy.
“Tam trưởng lão, lần này đi kết quả như thế nào?” Một hồi âm thanh quỷ dị đục ngầu vang lên trong đầu của Vu Thiên.
Vu Thiên vội vàng khom người hành lễ, trả lời: “Bẩm tông chủ, bọn họ không tình nguyện gia nhập Hoang Điện. Không chỉ không tình nguyện, thái độ của bọn họ còn cường ngạnh, lên tiếng vũ nhục, đuổi ta ra khỏi thành Ôn Tửu!”
Vu Thiên vô cùng tức giận, nhưng ở trước mặt tông chủ, hắn ta vẫn cần phải lúc nào cũng cẩn thận từng chút một.
“Bản tôn thôi diễn thiên cơ, thành Ôn Tửu này chính là một biến số. Mà người dẫn phát biến số này chính là bốn người huynh đệ kia.”
Âm thanh quỷ dị đục ngầu lại lần nữa vang lên trong đầu Vu Thiên.
“Nếu như bọn họ đã không thể để cho Hoang Điện ra sử dụng, vậy thì tiêu diệt toàn bộ bọn chúng đi.”
“Tuân mệnh.”
Vu Thiên cung kính đáp lại, trong lòng vô cùng vui sướng.
Một cỗ bóng mờ yên lặng bao phủ xuống…
Bóng mờ giống như xuyên qua không gian, lan tràn đến bên ngoài thế giới hiện thực.
Các đại tinh cầu.
Vẫn như trước bị bóng mờ trên bầu trời che khuất bao phủ, dân chúng nơi đây lầm than, mây mù che phủ.
Cho dù dựa vào đảo Ám Ảnh thành lập cửa Ám Ảnh, lại dựa vào đảo Ám Ảnh bồi dưỡng ra vô số cao thủ.
Nhưng toàn bộ thế giới vẫn như trước sống trong ảm đạm không có ánh sáng, giống như lúc nào cũng phải đối mặt với sự sụp đổ vậy.
Loai nguy cơ treo trên đầu mà không quyết này, mọi người giống như bị tảng đá khổng lồ đè xuống, thậm chí ngay cả hít thở cũng đều cảm thấy có chút không thoải mái.
Đương nhiên, người tu luyện các giới cũng không vì vậy mà dừng lại.
Bọn họ đều đang cố gắng che chở người phàm, để cho bọn họ có thể sinh tồn bình thường.
Nhưng đó chỉ là sinh tồn, mà không có một chút phẩm chất cuộc sống nào.
Nhưng trong lòng tất cả bọn họ đều biết rõ.
Loại tình huống này, bây giờ kéo dài hơi tàn cũng không kéo dài được quá lâu, chắc chắn cuối cùng cũng sẽ sụp đổ.
Một ngày này.
Đột nhiên bên trên bầu trời tối tăm nở rộ ánh sáng.
Khi mọi người cho rằng cuối cùng cũng nhìn thấy ánh rạng đông, sắp lại thấy được ánh sáng mặt trời.
Bọn họ lại bất ngờ phát hiện.
Trên đường chân trời, lại có một vòng trăng máu đỏ tươi treo lơ lửng trên không!
Dưới sự chiếu rói của mặt trăng máu, toàn bộ thế giới đều bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng đỏ tươi.