Người áo đen nghe vậy, ánh mắt sáng chói, hắn ta hưng phấn nói: “Kích thích như thế, vậy có lẽ mấy huynh đệ chúng ta nên đi xem một chút! Nơi đó nhất định có rất nhiều muội tử!”
“Nằm mơ giấc mộng xuân thu của ngươi đi, người ta tên là Hoang Điện, cái gì mà Hoàng điện, con cóc ghẻ nhà ngươi đòi ăn thịt thiên nga muốn điên rồi!” Con ốc sên lười biếng nằm sấp ở đầu bên kia, không nhịn được lên tiếng mắng.
“Sinh vật mềm nhà ngươi cút ra kia, chỉ ngươi hiểu nhiều!” Con cóc cãi lại nói.
“Ngươi còn dám công kích thân thể ta?”
Các tiểu tỷ tỷ ở một bên che miệng nén cười.
Người áo đen vừa mới dấy lên hào hứng đã lập tức bị dập tắt, hắn ta khinh bỉ nói: “Thôi đi, không phải cửa hàng vàng thì chẳng có gì thú vị cả, xem ra chẳng qua chỉ là một thế lực mới mà thôi, các ngươi thấy thế nào?”
“Ta ngồi ở trên ghế nhìn!” Con cóc cười nói.
“Hừ.” Con ốc sên khinh bỉ hừ một tiếng, xong rồi lại bổ sung: “Ta nằm sấp nhìn.”
“Dừng!”
“Vô vị.”
“Lão đại, huynh thấy thế nào?” Con cóc nhìn về phía Dịch Phong, hỏi.
Dịch Phong trầm ngâm một lúc, tiếp đó nói: “Không cần biết bọn họ làm cái gì, bốn huynh đệ chúng ta cũng không có dã tâm gì hết, cũng không muốn chinh phục toàn bộ đại lục, không có sinh ra bất kỳ dây dưa gì với bọn họ là được, không cần để ở trong lòng.”
Nghe thấy Dịch Phong nói vậy, tất cả mọi người nhao nhao gật đầu biểu thị tán thành.
Bốn huynh đệ đối với cuộc sống hiện tại hết sức hài lòng, bọn họ cũng không có ước vọng rộng lớn gì.
Huynh đệ mấy người uống chút rượu, thời gian nhàn hạ hoặc là tu luyện, hoặc là đi bí cảnh.
Cuộc sống đã vô cùng phong phú, không cần thiết làm những việc hư đầu đau não kia.
“Nào nào nào, đừng nghĩ nhiều như vậy, các muội tử tiếp tục tấu nhạc tiếp tục múa cho bản đại gia! Các huynh đệ, uống!” Người áo đen sang sảng nói.
Tay hắn vẫn luôn vòng ở vòng eo muội tử ở bên cạnh sờ mó, thân thể muội tử ở bên cạnh thỉnh thoảng áp sát đến gần người thanh niên áo đen.
Mọi người cũng đều không cảm thấy kinh ngạc.
Rất nhanh, âm thanh đập vỡ vò rượu liên tiếp không ngừng vang lên, mảnh vụn lại lần nữa chất thành tòa núi nhỏ.
…
Thời điểm vui mừng ăn chơi thanh thản đều trôi qua vô cùng nhanh.
Một ngày này, thành Ôn Tửu lại có khách đến hơi.
Huynh đệ bốn người ngồi ở trong điện, gặp mặt người đến.
Người này thân mặt một chiếc áo khoác màu đen thêu mây, mắt tam giác, râu trên khuôn mặt rậm rạp.
Vóc dáng của người này cao gầy, có chút còng lưng, khuôn mặt không có lông mày, đỉnh đầu không có tóc, chính là một lão đầu ba không tiêu chuẩn.
Người đến chính là tam trưởng lão của Hoang Điện, Vu Thiên.
Tiểu tỷ tỷ quần áo hở hang dẫn hắn ta đến bên cạnh chỗ ngồi ngôi xuống.
Vu Thiên khó mà kìm được liếc mắt nhìn trước ngực tuyết trắng của tiểu tỷ tỷ, trong lòng khẽ động.
Hắn ta nghĩ thầm, quả nhiên thành Ôn Tửu này giống hệ như lời đồn.
Nhưng thực lực của bốn người trước mắt, cũng thật sự như lời đồn nói, vô cùng cường đại.
Người áo đen nhìn thấy một màn này trong lòng có chút khó chịu.
Những muội tử này đều là tài sản của thành Ôn Tửu, sao có thể để cho người ngoài tham muốn, ngữ khí của người áo đen không tốt nói: “Không biết Hoang Điện phái ngươi đến thành Ôn Tửu là có chuyện gì? Không phải đặc biệt đến để nhìn muội tử đó chứ?”
Con cóc cũng cười lạnh với người đến.
Con ốc sên thì một bộ dáng không liên quan đến mình dáng vẻ đứng ở trên cao nhìn xuống.
Dịch Phong thì nhìn chăm chú người đến.
Vu Thiên phát giác được địch ý của bốn huynh đệ này, không cam lòng yếu thế.
Hắn ta chắp tay, lạnh lùng nói: “Thật không dám giấu diếm, thanh danh bốn vị truyền ra, Hoang Điện chúng ta chính là coi trọng thực lực của bốn vị, muốn các ngươi gia nhập làm bộ hạ của Hoang Điện, làm việc cho Hoang Điện chúng ta.”
Vu Thiên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Bây giờ Hoang Điện giống như mặt trời ban trưa, chỉ cần là người có chút đầu não thì đều biết, gia nhập Hoang Điện sẽ có lợi ích gì.
Ngược lại.
Nếu như không gia nhập, cũng sẽ biết là sẽ có hậu quả như thế nào.
Nhưng mà.
Huynh đệ mấy người đều không có suy nghĩ gì, trực tiếp đưa ra cho hắn ta một kết quả bất ngờ.
“Đạo bất đồng bất tương vi mưu (ý chỉ người không cùng chí hướng thì không đi chung được đường), mời trở về đi.” Dịch Phong lên tiếng trước nhàn nhạt nói.
Nhưng người áo đen và con cóc ở một bên thì không khách khí như vậy.
“Ra ngoài quẹo trái chính là cầu độc mọc của ngươi, đi chậm một chút, đừng lắc lư cái eo.”
“Lão đầu trọc nhà ngươi, ngươi cho rằng đầu không tóc thì có thể vô thiên sao, dám đến cửa nơi này của chúng ta khiêu khích, ngươi có tin lão tử một cước đạp ngươi vào luân hồi hay không!”
Vu Thiên nghe vậy giận tím mặt.
Nhưng hắn ta tự biết hai quyền khó địch được bốn tay, chỉ có thể kiềm chế sự phẫn hận trong lòng.