Có thể, chân chính đau tấu tim gan đến cực hạn, là thật sự yên lặng! Chỉ có đến thời khắc nhất định mới phát tiết ra ngoài.
Có huynh đệ thật là tốt!
Thời gian trôi qua cực nhanh, năm tháng như thoi đưa.
Huynh đệ bốn người xa cách từ lâu bây giờ trùng phùng, vô cùng thích thú.
Loại tình cảm chân thành này, cũng không bởi vì thời gian chuyển dời mà yếu đi, ngược lại càng ngày càng đậm hơn.
Bình thường nếu như bọn họ không phải ở trong thành Ôn Tửu uống rượu nói chuyện xem vũ cơ.
Nếu không phải thời điểm nhàn hạ, thì cũng nhau xông vào bí cảnh tranh đoạt cơ duyên, tôi luyện bản thân.
Không sai, bọn họ cho rằng uống rượu nói chuyện xem vũ cơ mới là chuyện chính, chí ít người thanh niên áo đen, con cóc và con ốc sên nghĩ như thế.
Cho dù cả ngày ăn chơi đàng điếm, nhưng thực lực của huynh đệ bốn người vẫn nhanh chóng được nâng cao đến dị thường.
Thuận theo thời gian trăm năm trôi qua, bốn người đã trở thành sự tồn tại đỉnh cấp ở trên mảnh đại lục này.
Bởi vì thực lực của bốn người họ vô cùng cường hãn, tác phong mỗi người cũng có một phong cách riêng.
Vì thế, toàn bộ thành Ôn Tửu cũng trở thành một sự tồn tại độc nhất vô nhị trên mảnh đại lục này.
Bất luận là chủ nhân thánh địa, hay là chủ nhân tông môn một thời.
Chỉ cần đi đến đây, thì đều phải thành thành thật thật làm việc theo quy củ huynh đệ bốn người đặt ra, đều không có ngoại lệ.
Một ngày này.
Đột nhiên Dịch Phong kinh ngạc phát hiện rõ ràng không gian thức hải của mình đã biến lớn hơn không ít.
Trong không gian kia cái giếng và gốc cây hòe thụ gia vẫn như trước, khiến hắn không kìm nổi xuất hiện nghi hoặc.
Suy nghĩ chốc lát, hắn đưa ra được một kết luận.
Mảnh không gian này sẽ theo thời gian trôi qua cùng với tu vi của bản thân hắn mà biến lớn.
Không biết đến cuối cùng, mảnh không gian này có thể biến lớn đến trình độ gì.
Bây giờ.
Mảnh không gian này đã vượt hơn vạn dặm, không gian lớn đến mức khiến cho Dịch Phong cũng vì đó mà líu lưỡi.
Chỉ có điều bên trong cả vùng không gian, ngoại trừ cái giếng và gốc hòe thụ già kia ra, thì chính là một mảnh hoang vu.
Trong không gian đã không có không khí, cũng không có bất kỳ sinh mệnh nào.
Không biết là loại tình huống này, có thể thuận theo thời gian tiếp tục trôi qua, hoặc là tu vi của bản thân hắn cao hơn mà thay đổi hay không.
Dịch Phong đối với điều này tràn ngập chờ mong.
Trong trong lòng Dịch Phong vẫn có một nỗi nuối tiếc khuôn nguôi, tuy bình thường có huynh đệ làm bạn, nhưng hắn vẫn sẽ có cảm giác cô độc.
Vạn năm sống chết cách xa nhau, không suy nghĩ, nên khó quên.
Thời gian nhàn rỗi, Dịch Phong sẽ trở lại trong phòng của mình, nói chuyện với nữ tử mình yêu thích kia.
Tuy là nàng chưa từng trả lời lại.
Nhưng Dịch Phong vẫn giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra việc lớn việc nhỏ gì đều nói cho nàng, hay tất cả những chuyện lý thú gần đây mình gặp phải.
Ví dụ như kính bảo hộ của con cóc bị giấu đi, nó gấp đến trực tiếp nhảy lên.
Ví dụ như con ốc sên vừa uống vừa nôn, cũng không biết nó có biết bản thân mình uống đến nôn mửa hay không.
Ví dụ như ngươi thanh niên áo đen…
Người thanh niên áo đen cũng không có gì hay để nói, phần lớn là khó coi, cũng không thể lọt vào tai.
Dịch Phong thường xuyên nhớ loại thời gian cuộc sống yên bình ở sơn thôn nhỏ, nhưng cũng đặc biệt trân quý thời gian này ở cùng với các huynh đệ.
Nghĩ nhiều thêm nếu như giai nhân có thể ở cung bên người của mình, cùng nhau nâng cốc nói cười cùng mấy vị huynh đệ không quá nghiêm chỉnh của mình.
…
Năm tháng như bánh xe cuồn cuộn hướng về phía trước.
Trên đại lục gió nổi mây vần, hào kiệt xuất hiện lớp lớp.
Đột nhiên một thế lực thần bí vùng dậy ở trên đại lục.
Tốc độ vùng dậy của bọn họ cực nhanh, có thể nói là khủng khiếp.
Trong thời gian rất ngắn.
Trên đại lục đã có không ít thế lực và thánh địa, đều bị bọn họ không chế, làm việc cho bọn họ.
Thực lực của bọn họ mạnh như thế nào, từ đó có thể thấy được chút ít.
Thế lực thần bí này, tên là “Hoang Điện”.
Đương nhiên tin tức này cũng truyền đến trong tai bốn huynh đệ.
Ngày hôm đó.
Mọi người ở trong đại điện nâng cốc nói cười.
Trong đại điện vang vọng tiếng cười nói của bốn huynh đệ và âm thanh sáo trúc nhạc khí diễn tấu.
Loại tụ hội này không thể thiếu vũ cơ, vũ cơ trợ hứng, bốn huynh đệ từ lâu đã thành thói quen.
Sau một hồi kình ca nhiệt vũ, mọi người say sưa.
Đột nhiên, con cóc khoát tay áo, miệng rộng cười toe toét nói: “Ca múa dừng hết lại, để huynh đệ chúng ta tâm sự.”
Các tiểu tỷ tỷ lần lượt lui ra đến bên cạnh.
Ba người Dịch Phong đều nhìn chằm chằm con cóc, nhìn xem trong miệng nó có thể nói ra được lời gì.
“Ba người đã nghe nói gì chưa, gần đây có thế lực mới vùng dậy vô cùng nhanh, hình như tên là Hoàng Điện gì đó, cũng không biết có bao nhiêu vàng.”