Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 226: Thánh vật đang ở trước mắt!




Cứ thế mà một bước lên tiên.

Nhất thời cả người như trên mây, khóe miệng cười.

“Hừ, các ngươi muốn lôi kéo hắn, đã hỏi qua ý kiến của Thiên Kiếm Môn bọn ta chưa?” Lúc này, dưới tấm màn che, giọng nói lạnh lùng của Bành Tiên Nhi vang lên.

Vu Võ Kiệt lập tức rén, vẫy tay hăm hở: “Các vị thật ngại quá, ta sớm đã người của Thiên Kiếm Môn, xin lỗi xin lỗi!”

“Vu huynh khách sao rồi.”

“Thiên Kiếm Môn nhanh hơn một bước, bọn ta cũng không dành nữa.”

Bọn họ đều nói không sao, nhưng vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Sau đó.

Mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào cổ mộ.

Nhìn ra, cổng đá bên trong mở ra, đã không có động tĩnh gì, đám sương mù đen và mấy bóng ma dường như đã biến mất.

Khoảnh khắc này, một người đột nhiên im lặng.

Đột nhiên.

Có người cử động.

Chuyển động này tác động lên mọi thứ.

Vô số người bay lên không trung, lao về phía cổng đá.

“Cút đi!”

“Tránh ra cho ta!”

Còn chưa bước vào Thạch Môn, đám người vừa nãy nhìn thì thấy vẫn nói chuyện hòa bình, giờ đã bắt đầu đối mặt với nhau bằng đao kiếm.

“Leng keng!”

“Xoẹt!”

“Ầm!”

Ánh đao, ánh kiếm, võ kỹ đan xen, tiếng nổ tung vang lên không ngừng.

Rất nhiều người còn chưa vào đến cửa đã trở thành xác chết ngã trên mặt đất.

“Chúng ta cũng lên đi!”

Con ngươi của Đệ Ngũ Trường Không co rút một cái, quạt lông trên tay cũng gấp lại, cả người hóa thành luồng snags xông thẳng vào Thạch Môn, hai vị lão giả phía sau cũng xông lên cùng.

Cũng vào thời gian đó, Bành Tiên Nhi nắm lấy Vu Võ Kiệt, mang theo hai vị lão giả phía sau xông vào Thạch Môn.

“Tiểu thư!”

“Tiểu thư!”

Dương Mộc và Dương Sâm thấy thế, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Vân Tiên Khuyết.

“Ta nói rồi, không đi.” Vân Tiên Khuyết nghiến răng nói.

Hai người vừa nhìn một cái thì hai môn phái lớn đã biến mất không thấy nữa, nặng nề thở dài một hơi.

“Ơ, vậy mà người của Phong Vân Cốc lại không tiến vào sao?” Đệ Ngũ Trường Không xông vào tế đàn phía trước tới tốc độ cực kì nhanh, đồng thời nhìn lại phía sau, nhưng mà không hề phát hiện bóng dáng của Phong Vân Cốc, không nói thốt lên một cách nghi ngờ.

“Công tử, mặc kệ bọn họ, quan trọng là phải lấy được thánh vật.” Đệ Ngũ Trận nhắc nhở.

“Cũng đúng, thánh vật mới là thứ quan trọng nhất.”

Đệ Ngũ Trường Không phát huy tốc độ đến phát cực hạn, mặt đầy vẻ cuồng nhiệt xông vào phía trước đại điện.

Cuối cùng, đại điện cũng đã ở ngay trước mắt, ba món thánh vật, đang vẫy tay với hắn kìa.

Tuy nhiên chính vào lúc này, một âm thanh lạnh lùng đột nhiên xuất hiện.

“Hừ, muốn lấy được thánh vật, đã hỏi qua Thiên Kiếm Môn ta chưa?”

Cùng lúc giọng nói phát ra, một ánh kiếm màu đỏ xanh đột nhiên xuất hiện, ầm ầm rơi xuống.

Thấy vậy, sắc mặt của Đệ Ngũ Trường Không thay đổi, quạt lông trong tay xòe ra, một số vũ khí sắc bén bắn ra ngoài.

“Keng keng keng!”

Ánh kiếm tiêu tan.

Nhưng mà một luồng ánh kiếm này, cũng đã hoàn toàn ngăn chặn đường vào của Đệ Ngũ Trường Không.

Khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, phát hiện vài người của Thiên Kiếm Môn đang ở trước mặt.

“Bành Tiên Nhi!”

Đệ Ngũ Trường Không nghiến răng.

Theo sau cái vung lên của quạt lông, ánh sáng sắc lạnh của vũ khí được phóng ra đồng thời thân người hóa thành một vệt ánh sáng, đánh về phía Bành Tiên Nhi.

“Hừ!”

Hai người Đệ Ngũ Trận cũng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục trận đấu với hai người Trường Kiếm Không.

Gần như không có sự thăm dò nào hết, hai bên lập tức đánh nhau quyết liệt.

Đương nhiên trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, ở trong chỗ này, người duy nhất có thể ngăn cản bọn họ lấy được thánh vật chính là đối phương.

Ai có thể đánh bại đối phương xông vào phía trước đại điện, người đó mới có tư cách lấy được thánh vật.

“Thiên Vũ!”

Sau một lần va chạm, quạt lông trong tay Đệ Ngũ Trường Không bay lên không trung, cùng với đó là một thủ ấn nhanh chóng hình thành, quạt lông lập tức quay tròn nhanh như gió, bên trong nó phóng ra vô số ám khí, hệt như những chiếc lông vũ bay đầy trời, công kích dồn dập về phía Bành Tiên Nhi.

“Thiên Kiếm!”

Bành Tiên Nhi cũng tương tự như vậy, không chịu thua kém, thanh trường kiếm trong tay run lên, sau đó bay ra rời khỏi tay, trên không trung kéo ra một luồng ánh sáng hệt như sao băng, bóng kiếm lập tức hình thành đầy bầu trời.

“Trận pháp, Đại Thiên Uy Hoàn!”

“Trận pháp, Bạo Kích Lôi Đàn!”

Một bên, hai người Đệ Ngũ Trận của Xuy Tuyết Sơn Trang trực tiếp sử dụng con át chủ bài để tấn công, dẫu sao thánh vật cũng đang ở phía trước, dây dưa càng lâu thì rủi ro sẽ càng nhiều.

Nhưng hai người Đệ Ngũ Trận nghĩ như vậy, hai người Trường Kiếm Không không phải là không nghĩ như vậy?

“Kiếm pháp, Kiếm Đạo Vĩnh Hằng!”

“Kiếm pháp, Thiên Kiếm Hạ Sơn!”

Hai người dường như thể hiện tấn công cùng lúc với hai người Đệ Ngũ Trận, thanh Trường kiếm trong tay cũng ngưng tụ những đòn tấn công siêu mạnh.

“Oa, ông trời phù hộ, ông trời phù hộ, đừng ảnh hưởng đến ta!”

Nhìn thấy cảnh này, Vu Võ Kiệt bị dọa cho gan cũng sắp vỡ ra rồi, trốn trong một khe đá lõm, hay tay chắp trước ngực cầu nguyện.