Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 227: Ta lại sợ ngươi?




Cuối cùng.

“Rầm!”

“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm...”

Có lẽ là bởi vì phản ứng dây chuyền, sau khi tiếng nổ đầu tiên vang lên, các tiếng nổ khác cũng liên tiếp vang lên sau đó.

Theo sau, khí thế điên cuồng cùng với tàn dư của ánh kiếm, lập tức bao phủ toàn bộ hành lang.

Rất nhiều tu sĩ khác trên hành lang cũng bị ảnh hưởng, người bị thương nghiêm trọng.

Cuối cùng, sau khi khói bụi tiêu tan, tầm mắt mới khôi phục lại.

Đường đi đã bị phá hoại không còn ra hình dạng gì nữa.

“Xin lỗi nha, các ngươi thua rồi, thánh vật là của bọn ta.”

Bành Tiên Nhi lạnh giọng nói, mặc dù bọn họ cũng có vài người bị thương, nhưng so với người của Xuy Tuyết Sơn Trang thì vẫn còn nhẹ hơn nhiều.

Nói xong, Bành Tiên Nhi cười mỉa một cái, liền dẫn theo hai người Trường Kiếm Không đi về phía đại điện cách đó không xa.

“Đáng chết, mau ngăn bọn chúng lại.”

Sắc mặt Đệ Ngũ Trận phờ phạc nói.

Nhưng trong lúc nói chuyện trong miệng hắn đồng thời ho ra một ngụm máu tươi, muốn đi ngăn cản, rõ ràng là có chút muộn rồi.

Dù sao thì Xuy Tuyết Sơn Trang bọn họ giỏi về ám khí trận pháp, đối mặt với Thiên Kiếm Môn nổi danh với công kích, rõ ràng trong chiến lực vẫn còn thua kém rất nhiều.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người của Thiên Kiếm Môn nhanh chân đi trước.

“Hai vị trưởng lão, ba món thánh vật chúng ta mỗi người lấy một món, nhất định phải đoạt lấy toàn bộ.” Đang nhanh chóng đi vào đại điện, nhìn lên tế đàn không còn xa ở phía trước, Bành Tiên Nhi xúc động hét lên.

“Vâng, Thánh Nữ.”

Hai vị trưởng lão vội vã gật đầu, trong mắt lóe lên tia sáng, dù sao thánh vật cũng sắp hốt vào trong túi, cho dù có là Võ Tôn cũng không thể kiềm chế nổi tâm trạng kích động này.

Gần rồi.

Gần hơn rồi.

Trong lòng ba người càng thêm kích động, đồng thời đều thở ra một hơi.

“Cùng nhau ra tay.”

Bành Tiên Nhi hét lớn.

Lời vừa dứt, dường như cùng một thời điểm liền chạy đến cạnh tế đàn, trên mặt treo lên vẻ mặt kích động, đồng thời nguyên khí bao phủ lấy bàn tay, thăm dò nơi đặt thánh vật.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo.

Nụ cười trên mặt của ba người đột nhiên cứng lại, bàn tay cũng đơ lại giữa không trung.

Bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng, ba món thánh vật vốn dao động, mất tích rồi.

Thay vào đó.

Là một đoạn dây thừng bị cắt thành hai khúc, một cây gậy không còn đến một nửa và một cái kéo đã bị biến dạng...

“Chuyện...”

“Chuyện gì thế này?”

“Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?”

Vừa rồi nét mặt Bành Tiên Nhi vẫn còn vui vẻ lập tức tức đến công tâm, miệng ho ra máu tươi, toàn thân tỏa ra sự phẫn nộ cuồn cuộn ngất trời, gần như là hét lên một cách cuồng loạn.

Mà hai người Trường Kiếm Không cũng chết lặng.

Ba món thánh vật mạnh mẽ, vậy mà lại bị phá hủy rồi!

Cảnh tượng trước mắt, quả là làm bọn họ kinh hãi tột độ, hệt như có một tiếng sấm vang lên trong đầu.

Lúc nãy xông vào có bao nhiêu kích động và cấp bách thì bây giờ càng có bấy nhiêu tuyệt vọng và đờ đẫn.

Khó khăn lắm mới có thể đánh bại Xuy Tuyết Sơn Trang để xông vào phía trước, nhưng đổi lại là ba món thánh vật đã bị phá hủy?

“Bành Tiên Nhi, mau bỏ thánh vật ở trước mặt các ngươi xuống.”

Trong lúc bọn họ đang đơ ra, Đệ Ngũ Trường Không cũng đã xông vào đến, lập tức tấn công về phía bọn họ ở tế đàn.

Nhưng mà, điều khiến Đệ Ngũ Trường Không không ngờ tới chính là, ba người Bành Tiên Nhi lại không hề phản công, thật sự rời khỏi chỗ đó.

“Xem ra Thiên Kiếm Môn cũng chỉ có như vậy, cơ hội tốt, hai vị trưởng lão, theo ta lấy bảo vật!” Đệ Ngũ Trường Không lập tức cười lớn.

Nghe vậy, hai tên Đệ Ngũ Trấn nghiêm túc gật đầu, trên mặt cũng ngập tràn vẻ vui sướng.

Vốn nghĩ rằng thánh vật đã bị người của Thiên Kiếm Môn lấy rồi, nhưng không ngờ rằng sự tình lại xoay chuyển thế này.

Nhưng vừa xông vào đến tế đàn, đột nhiên đám người Đệ Ngũ Trường Không phát hiện ra biến cố.

Ba món thánh vật, vậy mà lại biến thành phế phẩm rồi!

“Cái gì!”

Hàm dưới của vài người suýt chút nữa là rơi xuống luôn rồi, đứng yên tại chỗ hệt như tượng băng điêu khắc.

“Bành Tiên Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại trở nên như vậy?” Sau khi có thể phản ứng trở lại, Đệ Ngũ Trường Không lập tức điên cuồng hỏi Bành Tiên Nhi.

“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”

Bành Tiên Nhi lạnh lùng nói.

Lúc này nàng còn đau khổ hơn Đệ Ngũ Trường Không gấp ngàn lần, vốn nghĩ rằng ba món thánh vật đã là vật trong túi, nhưng tốn công tốn sức đổi lại là ba món thánh vật đã bị phá hủy.

“Không hỏi ngươi thì hỏi ai, rõ ràng là các ngươi vào đây trước.” Đệ Ngũ Trường Không gào thét, rõ ràng hắn vẫn chưa thể chấp nhận việc này.

“Ngươi im miệng cho ta!”

Nghe vậy, mặt Bành Tiên Nhi lập tức hiện ra sắc lạnh, nàng vốn đang ở ranh giới của sự bùng nổ, Đệ Ngũ Trường Không lại hỏi như vậy, gần như là ngay lập tức rút thanh trường kiếm ra đánh thẳng về phía Đệ Ngũ Trường Không.

“Ta lại sợ ngươi quá cơ!”

Đệ Ngũ Trường Không cũng đồng thời vung quạt lông, lập tức muốn tấn công.

“Dừng tay!”

Nhìn thấy thế, Đệ Ngũ Trận và Trường Kiếm Không đồng thời ra tay, ngăn cản hai người lại.