Cách đó không xa Dương Mộc bình tĩnh nhìn mọi người, sắc mặt tràn đầy vẻ không cam tâm tình nguyện và khó chịu.
Bảo vật ở ngay trước mắt hắn, thực sự làm cho hắn khó chịu.
“Đúng vậy tiểu thư, cơ quan trong lăng mộ đều đã được kích hoạt, tạm thời không nói đến các loại dược phẩm và công pháp khác, chỉ riêng ba thánh vật vô chủ kia, nói thì gì nói, cũng đáng để liều mạng một phen.”
Dương Sâm ở bên cạnh, bình thường rất ít nói, cũng phải cất tiếng.
“Dựa vào thực lực của chúng ta, không nói đến việc có thể lấy được cả ba, nhưng lấy được một món thì vẫn dễ như trở bàn tay, có được cơ hội tốt như vậy, tại sao lại cố chấp như thế, thật sự nghe lời nói bậy bạ của Lục Thanh Sơn chứ.”
Sắc mặt hai người họ tràn đầy tức giận, thật sự không hiểu được Vân Tiên Khuyết đang làm gì.
Nghe vậy.
Vân Tiên Khuyết cắn chặt đôi môi đỏ mọng, sắc mặt đầy do dự và phân vân.
Dưới tình hình này, Dương Mộc và Dương Sâm đã nói hết lời.
Ở toàn bộ Ninh Sa mà nói, lực chiến đấu của Võ Tôn gần như là mạnh nhất, có hai Võ Tôn ở đây, chí ít cũng phải lấy được một trong ba món thánh vật.
Nhưng mà.
Ngôi mộ này.
Thực sự có đơn giản như bề ngoài không?
Lục Thanh Sơn thật sự đang cảnh báo ư?
Xem ra tuyệt đối không giống.
Bởi vì nàng ấy có thể nhìn ra, sự nghiêm túc trong lời cảnh báo của Lục Thanh Sơn, mà hắn ta còn là một thế lực ở địa phương, vậy mà trước đó hắn lại làm ngơ ngôi mộ, nếu như mà không nhận được thông tin chính xác kia thì hắn sẽ không làm như vậy.
Suy cho cùng.
Thử hỏi thiên hạ này xem có ai có thể cự tuyệt được cơ duyên cơ chứ.
Hơn nữa, còn có vết xe đổ lần trước.
“Không đi.”
Vân Tiên Khuyết trả lời chắc nịch.
“Ngươi…”
“Hầy!”
Hai người họ thở dài thườn thượt, hận rèn sắt không thành thép, nhưng vẫn chẳng làm gì được Vân Tiên Khuyết.
“Lục Thanh Sơn, hy vọng mọi chuyện đều giống như ngươi nói.”
Nhìn số lượng người đến càng ngày càng nhiều, Vân Tiên Khuyết lẩm bẩm nhìn về phía ngôi cổ mộ.
Hiển nhiên.
Mặc dù nhìn bên ngoài nàng tỏ ra kiên định, nhưng để đưa ra quyết định này, thật sự nàng đã rất quyết tâm.
Đồng thời cũng chịu áp lực rất lớn.
Ngay sau đó, có một bóng đen xuất hiện trên bầu trời.
Là người của Xuy Tuyết Sơn Trang và Thiên Kiếm Môn.
“Mọi người đến nhanh thật đấy!” Sau khi Đệ Ngũ Trường Không đáp xuống, xòe chiếc quạt lông vũ trên tay, cười cười.
Mà phía sau hắn ta, ngoài Đệ Ngũ Trận ra, còn có một lão già chưa gặp qua bao giờ, tất nhiên cũng là tiếp viện của Xuy Tuyết Sơn Trang phái tới.
Đến sớm thì có ích gì, đồ tốt rơi vào nhà ai còn chưa biết đâu.” Dưới tấm màn che, Bành Tiên Nhi chế nhạo.
Cạnh nàng còn có hai cao thủ Võ Tôn, tất nhiên Vu Võ Kiệt cũng ở bên nàng.
Đệ Ngũ Trường Không nheo mắt, không nói lời nào, hiển nhiên có chút kiêng dè với Thiên Kiếm Môn trăm năm khó gặp này.
Tuy nhiên, hắn ta bỗng nhìn thấy Vu Võ Kiệt.
“Ơ, vị này không phải là huynh đệ lần trước lẻn vào mở Thiên Môn sao?” Đệ Ngũ Trường Không kinh ngạc nói: “Thật sự làm cho ta phải nhìn với con mắt khác, không chỉ mở Thiên Môn, mà hắn còn có thể tự cứu chính mình, bái phục!”
“Hả?”
“Đó là người đã mở Thiên Môn lần trước ư?”
Nghe thấy lời của Đệ Ngũ Trường Không, mọi người đều nhìn Vu Võ Kiệt từ trên xuống dưới.
Ngay cả Vân Tiên Khuyết không vào mộ cũng nhìn sang.
Rõ ràng.
Chuyện lần trước đã được lan truyền đi từ lâu.
Mặc dù lần trước cổ mộ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng dù sao cũng là một mình hắn phá cửa xông vào, đương nhiên sẽ khiến người ta kính phục rồi.
Suy cho cùng thì chuyện như thế, không ai làm được.
“May mắn may mắn.”
“Trăm nghe không bằng một thấy.”
“Mặc dù thực lực của vị huynh đệ này hơi yếu, nhưng nói thế nào thì gan dạ là dũng khí đều khiến cho ta rất ngưỡng mộ.”
“Huynh đệ, có hứng thú tham gia vào Thiên Phách Tông của ta không!”
“Huynh đệ, ngươi có thể cân nhắc tới Lăng Thiên Môn của ta nữa đó!”
Ngay lập tức, rất nhiều người đến bắt chuyện, chào hỏi Vu Võ Kiệt, bọn họ đều thể hiện sự ngưỡng mộ, còn không ít người tỏ vẻ thân thiện với hắn.
Đương nhiên.
Kiểu nhân tài này đều được mọi người hoan nghênh, mặc dù thực lực có hơi thấp một chút, nhưng có năng lực là được.
“Hả?”
Nghe thấy mấy lời này, lúc đầu Vu Võ Kiệt có chút giật mình, sau thì phản ứng có chút khách khí.
Phải biết rằng, thực lực thấp nhất trong đám người này cũng là Võ Vương, thậm chí trong những người vừa chào hỏi hắn ta, còn có Võ Hoàng và Võ Đế.
Hắn - Vu Võ Kiệt, cả cuộc này chưa từng nhận được đối đãi nào như thế.
Hắn không khỏi cười rất đắc ý, rất tươi nói: “Các vị khách sáo quá, tại hạ Vu Võ Kiệt, hân hạnh được gặp mặt.”
“Hóa ra là Vu huynh.”
“Chào Vu huynh!”
Cả đống người lại bắt đầu tâng bốc.
Lúc này Đệ Ngũ Trường Không cũng lên tiếng: “Vu huynh, Xuy Tuyết Sơn Trang cũng luôn chào đón nhân tài như ngươi.”
“Đúng, Phong Vân Cốc cũng rất cần nhân tài như Vu đệ, nếu Vu sư đệ có hứng thú, có thể trực tiếp gia nhập Phong Vân Cốc.” Lúc này, Vân Tiên Khuyết mới mở lời, mặc dù đã bỏ cuộc việc truy tìm bảo vật, nhưng nếu có thể đưa một cao thủ về được, cũng tính là chuyện tốt.
Nghe đến đây, Vu Võ Kiệt cực kỳ sung sướng, không ngờ Phong Vân Cốc và Xuy Tuyết Sơn Trang đều bày tỏ thiện chí với hắn.