Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2157 - Ếch ngồi đáy giếng




Nhìn có vẻ chỉ là hết sức bằng phẳng, bình thường như không có gì, nhưng lại tản ra khí tức cổ quái khó nói nên lời, phảng phất như không kém hơn bất kỳ hành lang đại điện nào chế tạo bằng tiên ngọc trên thế gian.

Lẽ nào, con đường ở ngoài thành này cũng không phải vật bình thường?

Tác phẩm cũng lớn quá rồi.

Khương Nguyên càng nhìn càng hiếu kỳ, không kìm được đi lên phía bên trái mấy bước, dùng sức đạp một cước lên trên con đường dài.

Ai ngờ được, lại không có một chút dấu tích nào.

Lập tức, Khương Nguyên kinh ngạc đến nhíu mày dừng bước.

“Cái này…”

“Con đường dài này dùng loại chất liệu nào để chế tạo, tại sao lại vững chắc như thế? Lẽ nào quý bảo địa đến sửa đường, cũng sử dụng hoang khí sao?!”

Nghe xong, các vị đạo hữu cũng kinh ngạc đến bất ngờ quay đầu!

“Hoang khí dùng để sửa đường?!”

“Khương lão chớ nói đùa!”

“Ôi trời?”

Nhìn kỹ chưa đến mấy giây, mắt các lão giả trừng càng lúc càng lớn, thậm chí có người cùng học bộ dáng của Khương Nguyên đi lên đạp một cước rồi lại nhìn, sau đó đầu đầy nghi vấn, người không biết, còn tưởng rằng bọn họ đang nghiên cứu pháp bảo gì đó.

Nhìn tư thế kia, không làm rõ đủ loại tò mò trước mắt, nhóm lão đầu này rất khó thuận lợi đi tiếp.

Bất đắc dĩ.

Ngô Đào đành phải ngoái lại nhìn, thuận miệng giải thích mấy câu.

“Các vị không cần kinh ngạc, đường nhựa dùng để làm đường này là dùng máu thịt của Ma tộc cô đọng mà thành, đương nhiên vững chắc hơn không ít, ở đảo Ám Ảnh chúng ta còn có rất nhiều điểm đặc biệt, ở lâu mọi người sẽ thành thói quen.”

“Đi theo chúng ta vào thành đi.”

Ngô Đào thuận miệng nói một câu, hoàn toàn khiến cho quần hiền trợn mắt há mồm!

“Si!”

“Ma… Máu thịt của Ma tộc dùng để sửa đường?!”

“Chuyện này!”

Chấn kinh.

Năm vị lão nhân Thượng Cổ, trong đó bao gồm ở Khương Nguyên đều giật giật khóe miệng.

Trong nhận thức của bọn họ, Ma tộc là sự tồn tại đáng sợ, hoành hành tinh hệ làm hại các giới, nhất là thân thể Ma tộc vô cùng cường hoành, cho dù là năm đó Khương Nguyên liên hợp nhiều đại hiền, liều một thân tu vi, cũng mới miễn cưỡng ổn định được cục diện Vân Tinh mà thôi.

Kết quả ở đảo Ám Ảnh, Ma tộc cũng chỉ là vật liệu dùng để sửa đường?

Mẹ nó!

Liều sống liều chết hai kỷ nguyên, thế mà tất cả đều là trò trẻ con!

Quá không bình thường!

Đây là có thực lực và phương pháp như thế nào, rốt cuộc đảo Ám Ảnh là tình hình gì?

May mà bọn họ từng cho rằng, đối phương căn bản là chơi với lửa, bây giờ nhìn lại, Ma tộc cũng chỉ là vật liệu dùng để sửa đường, đừng nói là chơi, cho dù là chơi mười lần tám lần, có lẽ cũng không có độ khó gì.

Vừa nghĩ đến những lời nói chính nghĩa lúc trước, Khương Nguyên đỏ bừng cả mặt.

Sau khi lúng túng một hòi, chấn kinh to lớn đã hoàn toàn quét sạch tâm trí mọi người, các tiền bối Thượng Cổ đưa mắt nhìn nhau, đến ngay cả thở mạnh cũng không dám, lòng bàn chân đã sắp ba bước thành hai bước rồi.

Cũng không biết trải qua bao lâu.

Bọn họ mới tỉnh táo lại, đừng ở phía xa nhìn một chút thành thị phồn thịnh, vội vã hành lễ lên tiếng.

“Vâng, vâng…”

“Các hạ chê cười, làm phiền dẫn đường.”

Bất tri bất giác, thái độ của ngũ lão cung kính hơn gấp mấy lần.

Mọi người đi theo Ngô Đào vào trong nội thành, dọc đường không ngừng kinh ngạc, khi đi ngang qua công viên nhìn thấy một nhóm đại mụ bình thường nhảy múa, cả người đều tản ra khí tức khiến cho bọn họ không dám khinh thường…

Lập tức, trong mắt mọi người chỉ còn lại kính sợ.

Lại nhìn thoáng hai lão hán câu cá ở bên cạnh hồ nhân tạo, đến Khương Nguyên cũng là cả mặt bất đắc dĩ cười khổ.

“Không ngờ được, khi chúng ta tỉnh lại lần nữa đã chẳng khác gì so với người thường, thời đại này, đúng là hoàn toàn không phải là lúc mà chúng ta có tư cách nhúng tay, đủ loại hành động vô tri lúc trước, bây giờ nhìn lại đúng thật là buồn cười.”

“Hôm nay có thể đến quý bảo địa tham quan, mới biết chúng ta chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng, có thể biết được bảo địa như thế, đúng thật là vinh hạnh của chúng ta.”

Bốn vị lão giả còn lại trong mắt cũng tràn ngập xấu hổ, phụ họa hành lễ với Ngô Đào.

“Các hạ thứ tội, là chúng ta nông cạn.”

Nhìn dáng vẻ nhu thuận của đám người Lôi Thiên Tuyệt, Ngô Đào cười lên tiếng trấn an.

“Không cần căng thẳng như vậy, chúng ta cùng là Nhân tộc, mọi người lại từng bảo vệ Vân Tinh vào thời đại thượng cổ, công lao vạn cổ, một chút hiểu lầm nho nhỏ không cần để ý.”

“Sau này, mọi người du dưỡng ở đảo Ám Ảnh, hoàn toàn tự do ở nơi này, cũng tuyệt đối không có bất luận ngoại tộc nào dám đến quấy nhiễu.”

“Các vị, nơi này đã là trong thành, đầu tiên mọi người làm quen hoàn cảnh một chút, nếu như có cần thứ gì, tìm Ngô Đào ta là được, ta và các vị sư huynh đệ còn có việc thương nghị, xin lỗi không tiếp đãi được.”

Nói xong, Ngô Đào đút hai tay vào túi, dẫn theo tiểu đội đi về phía văn phòng ở trong thành.