Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2156 - Trường Giang sóng sau đè sóng trước 2




Rốt cuộc bọn họ có lai lịch như thế nào, lại mạnh đến mức khó bề tưởng tượng như vậy!

Vân Tinh xuống dốc như bây giờ, vì sao lại có nhiều hậu bối tuấn kiệt mạnh mẽ hơn năm đó như vậy?!

Đủ loại kinh nghi xông lên đầu, Khương Nguyên không kìm được ôm quyền muốn hỏi.

“Các hạ…”

“Hôm nay chúng ta thua trận, tài nghệ không bằng người khác không có lời nào để nói, sau này chúng ta tuyệt đối không can thiệp vào đại cục của Vân Tinh, Vân Tinh có thể có những hậu bối yêu nghiệt như mọi người, chắc chắn sẽ tái hiện lại được huy hoàng, quả thật là phúc của vạn linh.”

“Những mọi người có thể nói cho chúng ta biết, rốt cuộc mọi người đến từ nơi nào?”

Lời còn chưa dứt, Ngô Đào đã cười gật đầu lên tiếng đáp lại.

“Tiền bối khách khí.”

“Nếu như ngươi đã hiếu kỳ như thế, vậy thì đi cùng với chúng ta trở về đảo Ám Ảnh đích thân xem thử một chút, thuận tiện tĩnh dưỡng một đoạn thời gian khôi phục toàn bộ tu vi, cũng coi như là kính ý đối với sự bảo vệ Vân Tinh năm đó của mọi người.

Nghe xong lời mời, Khương Nguyên càng thêm kinh ngạc.

Ông ta không ngờ được, đối phương có tu vi cao thâm như thế này còn có thể kính trọng với mình như thế, cũng không biết là đại năng phong hoa tuyệt đại như thế nào, mới có thể giáo dục ra được những đệ tử ưu tú như thế.

Sau khi cảm khái, Khương Nguyên cũng bộc phát tò mò.

“Đảo Ám Ảnh kia” rốt cuộc là nơi nào?

Hay là cùng với các vị đại hữu cùng nhau đến đó, xem rõ ngọn ngàng?

Khi ánh mắt của Khương Nguyên liếc nhìn về phía các vị đạo hữu còn lại, ông ta còn chưa lên tiếng đã có được sự nhất trí tán thành.

“Khương lão, ta tình nguyện đến đó!”

“Ta cũng tình nguyện đi!”

“Đúng đúng đúng! Chúng ta cùng đi mở mang tầm mắt một chút…”

Đã từng là đại hiền Thượng Cổ, bây giờ trên mặt mọi người trần đây vẻ vội vàng, giống như quay trở lại thời kỳ thanh niên tràn đầy tò mò.

Sau khi trải qua một lần gần như huyết ngược tàn bại, ngược lại khiến cho bọn họ bùng lên nhiệt huyết, giống như sắp sửa mở ra cánh cửa thế giới mới vậy.

Có mục đích chung, Khương Nguyên cũng quả quyết ôm quyền đáp tạ với Ngô Đào.

“Nếu như là như thế, chúng ta mặt dày làm phiền vậy.”

Tiếp đó Ngô Đào gật đầu, sau lưng lại lần nữa đẩy ra gợn sóng hư không.

Lập tức Ngô Đào dẫn theo mọi người lần lượt đi vào.

Trong lòng Khương Nguyên cũng trở nên ấm áp, thậm chí sau lưng còn vang lên tiếng nghị luận của nhóm đạo hữu.

“Lão phu cũng muốn đích thân nhìn thử một chút, rốt cuộc những hậu bối đáng sợ này đến từ nơi này.”

“Đúng thật là khiến người khác chờ mong!”

“Cũng không biết bao nhiêu năm rồi, chưa từng tò mò như vậy.”

“Chúng ta tu hành đến cảnh giới bây giờ, nửa bước cũng khó tiến thêm, nếu như thế gian còn có cơ duyên, vậy thì có lẽ chính là thời khắc này!”

Rõ ràng là lời người khác nói, nhưng lại giống như là từ tận đáy tâm cảnh của mình vậy.

Khoảnh khắc này.

Khương Nguyên cũng không cách nào khiến cho tâm cảnh bình tĩnh trở lại, sửa sang lại một chút quần áo, ông ta mới miễn cưỡng ổn định được thần sắc, theo sao bước chân đi vào hư không.

Tiếp đó chỉ trong chớp mắt.

Mọi người bước ra khỏi hư không, đợi đến khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, thì bắt đầu không ngừng kinh hô.

Cho dù người trầm ổn như Khương Nguyên, vừa rồi vẫn còn thông qua biểu cảm cố gắng bình tĩnh trở lại, nhưng khi nhìn thấy cao ốc Đại Hạ ở phía thì lập tức không kìm chế được, cả người không còn sót lại chút nào phong phạm của tiền bối Thượng Cổ.

Chỉ có từng tiếng nói tục tĩu vang vọng đảo Ám Ảnh!

“Ôi trời!?”

“Đây là tọa kỵ gì vậy? Chỉ có hai bánh xe, còn có thể đi nhanh như chớp?”

“Bốn cái bánh xe ở phía trước còn đáng sợ hơn, không có một chút khí tức sinh linh nào, cũng không cảm nhận được bất kỳ bảo khí gì, lại có thể đi xa, loại tọa kỵ cổ quái này, lão phu cũng chưa từng thấy!”

“Các vị đạo hữu mau xem, cây chổi người kia dùng để quét rác, giống như là một kiện hoang khí vậy!”

“Si…”

“Rốt cuộc nơi này là nơi nào, lại có nội tình đáng sợ như vậy!”

Các vị tiền bối vừa mới bước vào đảo Ám Ảnh, đã bị tất cả những điều nhìn thấy dọc đường làm cho kinh ngạc đến ngây người, làm gì còn có chút phong phạm của sự tồn tại Thượng Cổ nào, mà càng giống như là một đám lão đại gia lần đầu tiên vào nội thành, lời nói kích động hết đợt này đến đợt khác.

Đúng thật là đao nhỏ kéo mông, mở mang tầm mắt.

So sánh với mọi người, tuy Khương Nguyên miễn cưỡng còn có thể coi là ổn định thần sắc, nhưng đáy lòng cũng là làn sóng chập trùng, xuôi theo ánh mắt của mọi người xung quanh, chấn kinh cũng là sóng sau cao hơn sóng trước.

Chẳng qua đi ở lối đi bộ có mấy bước, hắn nhìn đường lớn ở bên phải nhẵn bóng, dần dần mở trừng hai mắt.

Con đường dài kia nối thẳng vào trong thành, mênh mông vô bờ.