Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 211: Sống cũng không dễ dàng




“Chuyện này rất quan trọng, ta và ngươi đều không thể biết liệu có thể bảo toàn mà lui được hay không. Thật sự không thể hiểu được vì sao cốc chủ lại để ta đưa hắn đến, hắn chỉ là một Võ Vương thôi mà, chẳng lẽ dẫn theo để rước thêm phiền phức à?” Vân Tiên Khuyết lạnh lùng nói, hiển nhiên là tràn đầy bất mãn với Ngô Trường An.

“Hầy, xin Thánh Nữ lượng thứ.”

Lão Lâm thở dài với vẻ mặt phức tạp: “Thật ra thì Ngô Trường An rất có tài năng, nhưng không hiểu sao hắn lại không chịu tu luyện thực lực. Thay vào đó, hắn cứ ở mãi trong tông môn lúc nào cũng đóng chặt cửa không bước ra ngoài, cả ngày chỉ biết làm mấy cái tà thuật kì quái gì đó, cái gì mà thuật Thế Thân này, thuật Thổ Độn này, cũng không biết là có tác dụng gì không.”

Vân Tiên Khuyết mặt lạnh lùng, hiển nhiên là không có tí hứng thú với người này.

Cuối cùng phải đến khi hai người không còn đủ nhẫn nại đợi được nữa thì mới có một bóng người chậm rãi bay tới.

Đó là Ngô Trường An.

Ngoại hình trẻ trung, không cao không gầy, khuôn mặt thanh tú.

Nhưng lại dừng lại cách bọn họ cả trăm bước chân.

“Ngô Trường An, rốt cuộc là ngươi làm sao thế?” Vân Tiên Khuyết nói: “Nếu ngươi không muốn đi thì cút về ngay cho ta.”

Thế nhưng.

Điều mà nàng không ngờ là ngay khi nàng vừa nói xong, Ngô Trường An đã xoay người bay lên không trung, trong nháy mắt bay đi.

“Ngươi…”

Vân Tiên Khuyết ngơ ngác tại chỗ, khuôn mặt tức giận đến tái xanh, giẫm mạnh đôi chân ngọc ngà của mình, mang theo Lâm Bá với vẻ mặt không can tâm đuổi theo.

Mặc dù nàng không muốn mang theo cái gánh nặng này, nhưng cốc chủ của Phong Vân Cốc đã cho ra lệnh cho nàng đưa Ngô Trường An đi mở mang kiến thức. Nếu nàng thực sự để Ngô Trường An một mình chạy về thì chắc chắn sẽ bị cốc chủ khiển trách.

Nhưng điều mà mọi người không ngờ là, dù nàng và Lâm Bá đã dùng hết sức truy đuổi cũng không thể tìm thấy chút dấu vết của Ngô Trường An đâu.

Thậm chí còn tìm xung quanh một lần nữa cũng không thể tìm thấy.

“Một Võ Vương nhỏ bé mà lại có thể bốc hơi trong không khí được ư?” Vân Tiên Khuyết tỏ vẻ hoài nghi.

Lâm Bá cũng cảm thấy rất khó hiểu.

Hắn đường đường là một Võ Tôn, vậy mà lại để một tên Võ Vương lọt khỏi tầm mắt của mình.

Thật là kỳ lạ.

“Thôi bỏ đi Lâm Bá, mặc kệ hắn đã, lăng mộ Giang Vũ quan trọng hơn, chúng ta vẫn nên đến Thanh Sơn Môn trước!” Vân Tiên Khuyết cau mày, nhẹ nhàng nói.

“Nữ nhân này xinh đẹp như vậy, nhất định phải là hồng nhan họa thủy. Chắc sẽ sẽ xuất hiện hết kẻ theo đuổi, mà có kẻ theo đuổi thì chắc chắn có kẻ cạnh tranh, mà có kẻ cạnh tranh thì chắc sẽ sẽ có mâu thuẫn, còn thêm cái ngôi mộ ngày nữa…”

“Hầy!”

“Nguy hiểm quá!”

“Với thực lực hiện tại của ta, nếu đánh với Võ Tông thì một phần mười triệu khả năng đối phương giết được ta.”

“Nếu mà là Võ Tôn thì, vậy thì ngỏm chắc rồi…”

Nói đến đây, Ngô Trường An nheo mày thật chặt, trong lòng không ngừng run lên.

Theo tính toán sơ bộ về thực lực của cao thủ Võ Tôn, e rằng có một phần mười cơ hội có thể lấy được mạng của hắn.

“Loại rủi ro này thì không nên dính vào!”

Sau khi cân nhắc mọi chuyện, trong đầu Ngô Trường An lập tức đưa ra quyết định.

Vừa định quay về phủ thì bước chân lại dừng lại.

“Nhưng quay lại Phong Vân Các có vẻ cũng không ổn!”

“Trong tông càng ngày càng nhiều việc, vừa có nhiệm vụ, vừa là các nhân quả khác nhau, có vô số nguy hiểm, xem ra không thể quay về Phong Vân Các rồi, ta chỉ có thể tìm một chỗ ở lại thôi!”

“Haizz!”

“Cuộc đời sao lại có nhiều phiền phức như vậy? Yên ổn sống một đời không tốt sao?”

Ngô Trường An thở dài một hơi, nhìn về phía thành Bình Giang trước mặt, đôi mắt hơi sáng lên.

“Tòa thành này nằm ở phía rìa Ninh Sa, hẳn là thực lực các cao thủ ở đây yếu hơn nhiều. Nếu như sống ở trong thành thì chắc là sẽ không gặp nhiều rắc rối đâu ha.”

Hạ quyết tâm, hắn đi về phía thành Bình Giang.

Đúng lúc này, một con ong bay đến, hắn vô thức vung tay muốn đập chết nó.

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn lại rùng mình.

“Thật bất cẩn, gặp rắc rối rồi!”

Hắn nhìn xuống xác con ong, trên trán chảy ra một giọt mồ hôi lạnh.

Ong là một loài côn trùng sống theo bầy đàn, có nghĩa là nó phải có bạn đồng hành, nhỡ đâu một trong số những người bạn đồng hành đã tu luyện thành yêu và phát triển một cách thuận lợi...

Thì ngàn năm sau, rất có khả năng giúp người bạn đồng hành của nó trả thù thì đến lúc đó, hắn sẽ gặp phiền phức lớn rồi!

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn hơi lo sợ.

Sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng.

“Nếu đã như vậy, thì ta chỉ có thể diệt cỏ tận gốc rồi!”

Nói xong, sát khí của hắn bùng phát, ánh mắt sắc bén bắt đầu quét xung quanh, cuối cùng tìm được tổ ong, liên tiếp tung ra các đòn đánh mãnh liệt, lập tức phá hủy tổ ong.

Đếm từng con ong trên mặt đất và xác nhận không có con cá nào lọt lưới, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hầy.”

“Suýt chút nữa thì dính vào một đại họa thảm sát.”

“Trên đời này, sống chẳng dễ dàng gì, nếu có thể tìm được đại lão che chắn cho, thì ta có thể sống đến cuối đời rồi.”

“Haizz”

Ngô Trường An chầm chậm đến thành Bình Giang, dọc đường phải dốc sức trốn tránh đám đông, cuối cùng cũng vào đến trong thành.