“Hừ.” Ngô Vĩnh Hồng lắc đầu nói: “Về điểm này, kẻ gánh phân kia còn thông minh hơn các ngươi.”
Nghe vậy, hai người Sở Cuồng Sư đưa mắt nhìn, liền phát hiện Lỗ Đạt Sanh vẫn đang chăm chú gánh phân, không đếm xỉa gì đến dị tượng trên bầu trời.
“Người ta cũng biết, đi theo tiên sinh còn có lời hơn tranh giành bất cứ động phủ nào, tại sao hai người các ngươi lại không biết?” Ngô Vĩnh Hồng nhắc nhở.
Nghe đến đây, hai người mới bất chợt bừng tỉnh.
Bọn họ tỏ vẻ hổ thẹn.
Phải.
Còn có kho báu nào so được với việc được ở cùng với tiên sinh chứ?
“Vậy thì để bọn họ tranh giành đi ha ha”
“Đúng đấy, ha ha, chúng ta không cần nữa.”
Sở Cuồng Sư và Tôn Gia Cát nhìn nhau, cười đầy thoải mái, kiêu ngạo nói.
Dị tượng của trời đất kéo dài tới ba ngày.
Thanh Sơn môn.
Thanh Sơn lão tổ ngồi phía trên, cau mày nghe Chu Vân báo cáo.
“Khởi bẩm sư thúc, sự việc đã được xác định, có lẽ nó động phủ mà mười ngàn năm trước, một nhà hiền triết tên Giang Vũ đã để lại thành Bình Giang, việc này gây chấn động cả Ninh Sa, vô số thế lực ở Ninh Sa đã dồn dập kéo đến.”
“Những người đã đến bao gồm Xuy Tuyết Sơn Trang, thiếu chủ Đệ Ngũ Trường Không và Thánh Nữ Phong Vân Cốc - Vân Tiên Khuyết, đương nhiên còn có nữ đồ đệ thiên tài Bành Tiên Nhi mà Thiên Kiếm môn mới thu nhận.
“Ngoài ra, những cao thủ không rõ danh tiếng nhiều không kể xiết.”
“Mà vị Thánh Nữ Phong Vân Cốc - Vân Tiên Khuyết một ngày trước đã gửi tới Thanh Sơn môn ta một lá thư, bởi vì Thanh Sơn môn là một giáo phái bản địa, hành sự thuận lợi hơn nhiều, nên bọn họ muốn Thanh Sơn môn ta toàn lực hợp tác với Phong Vân Cốc, sau khi giành được động phủ có thể cho Thanh Sơn môn hưởng hai phần lợi ích.”
“Xin lão tổ quyết định.”
Nghe đến đây.
Thanh Sơn lão tổ trầm mặc một hồi, rất lâu sau mới hít một hơi thật sau, đứng lên nói: “Chuyện này không hề bình thường, nó sẽ biến Bình Giang trở thành một vòng xoáy lớn, dưới lăng mộ Võ Thánh, chỉ cần bất cẩn chút thôi cũng sẽ khiến môn phái bị tiêu diệt.”
“Vậy nên về chuyện này, ta cần phải hỏi ý kiến tiên sinh một chút rồi mới quyết định!”
“Hả?”
“Được.”
Nghe nói là người đó, Chu Vân không có ý kiến gì, nhanh chóng đồng ý.
Trong nháy mắt, Thanh Sơn lão tổ đã tới võ quán.
“Tiên sinh, lần này ta mang đến cho ngài một chút rượu ngon.” Thanh Sơn lão tổ cười nói.
“Ồ?” Dịch Phong nhận lấy ngửi thử, cười híp mắt nói: “Rượu khá lắm, vẫn là lão đầu ngươi nhớ đến ta!”
Nói xong, hai người bắt đầu trò chuyện câu được câu chăng.
“Gần đây thành Bình Giang không được yên bình cho lắm!”
Dịch Phong nhìn đường phố náo nhiệt hơn bình thường, trong lòng có chút cảm khái, sau đó nhìn về phía Thanh Sơn lão tổ nói: “Nghe nói dị tượng hôm đó là một động phủ, ngươi thấy thế nào?”
Nghe xong.
Thanh Sơn lão tổ có chút kinh ngạc.
Quả nhiên tiên sinh đã biết mục đích tới đây của ta, hắn không thể không đáp lại một cách kính cẩn: “Tiên sinh nói đùa rồi, ta có thể thấy thế nào chứ, ngược lại ta càng muốn biết tiên sinh cảm thấy chuyện này thế nào?”
“Loại động phủ này, chúng ta xem náo nhiệt, coi như chuyện cười để tán gẫu là được rồi.” Dịch Phong lắc đầu cười, nói.
Thanh Sơn lão tổ lặng lẽ gật đầu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, tiên sinh không hề để tâm đến loại động phủ như này, cũng chỉ coi như đang xem chuyện vui mà thôi.
Có điều, Dịch Phong có thể coi thường, nhưng hắn lại không thể, suy cho cùng dưới hắn vẫn còn một môn phái, do dự một hồi, hắn liền hỏi: “Kì thực, không giấu gì tiên sinh, ta muốn tới đó xem một chút, tiên sinh thấy thế nào?”
“Ngươi?”
Dịch Phong lắc đầu.
Thấy vậy, trong lòng Thanh Sơn lão tổ nóng như lửa đốt, vội vàng hỏi: “Tiên sinh có ý gì? ’
“Ngươi thì thôi đi, lão đầu yếu ớt như ngươi mà đi thì chỉ có đường chết thôi.” Dịch Phong lắc đầu
Lão già này.
Thật không biết trời cao đất dày.
Chuyện giữa những người tu luyện, lão đầu yếu ớt chỉ biết chạy trốn nhà ngươi, đến lúc gặp chuyện không biết sẽ chết như nào nữa.
Trái tim của lão tổ Thanh Sơn thắt chặt lại.
Đặc biệt là khi nghe được câu nói chỉ có đường chết đấy, hắn cảm thấy thấp thỏm, vẫn may là hắn đã đến hỏi chuyện tiên sinh rồi!
Hắn vội vàng đứng dậy, cúi người nói với Dịch Phong, “Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, Thanh Sơn còn có việc khác nên xin phép đi trước.”
Nói xong, hắn vội vàng trở về tông môn.
Ngoại thành Bình Giang.
Hai bóng người từ trên trời bay xuống.
Người đứng đầu là một nữ tử với bộ đồ trắng bay bay, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình đẹp, chắc chắn là một nữ nhân cực phẩm nhất trên thế gian này.
Ở bên trái là một người đàn ông già mặc bộ đồ xám, vẻ ngoài của hắn ta trông có vẻ rất bình thường, nhưng qua khí chất mà hắn đã vô tình để lộ ra, có thể nhận thấy rằng hắn tuyệt đối là một cao thủ.
Từ những ký hiệu trên quần áo của họ có thể nhìn ra được, họ là người của Phong Vân Cốc Ninh Sa.
Nữ tử đứng đầu kia đương nhiên cũng là Vân Tiên Khuyết của Phong Vân Cốc.
“Lâm Bá, Ngô Trường An đâu?”
Vân Tiên Khuyết nhíu mày.
“Haizz, hắn chắc vẫn còn đang ở đằng sau đấy.” Kẻ được gọi là Lâm Bá thở dài.