Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 212: không phải là vấn đề lợi nhuận




Thanh Sơn Môn.

Vân Tiên Khuyết của Phong Vân Cốc đưa theo Lâm Bá đến.

Mọi người ở Thanh Sơn Môn đều tiếp đãi nồng nhiệt, suy cho cùng thì Phong Vân Cốc là thế lực hàng đầu ở Ninh Sa.

Nếu như so sánh thì Thanh Sơn Môn của hắn chỉ là một môn phái nhỏ ở một cái thôn miền núi hẻo lánh.

Vừa mới bước vào cửa.

Lâm Bá đang đi theo phía sau Vân Tiên Khuyết không biết là cố tính hay vô ý để lộ ra chút khí tức.

Đây có thể được coi là tác phong làm việc thông thường của các môn phái lớn, đôi khi dùng thực lực để nói chuyện còn tiết kiệm sức hơn nhiều so với tốn nước bọt để nói chuyện

Quả nhiên là, khí thế của Lâm Bá vừa xuất hiện, gương mặt của các thành viên cấp cao của Thanh Sơn Môn liền trở nên rất khó coi, rõ ràng là đang phải chịu rất nhiều áp lực.

Rõ ràng là.

Lâm Bá này là một cao thủ Võ Tôn.

Tuy nhiên, sự bình tĩnh của Lục Thanh Sơn khiến sắc mặt của Lâm Bá hơi chìm xuống.

Lão tổ của một môn phái nhỏ, đối mặt với sức ép của hắn mà lại không có phản ứng sao?

Không thể nhịn được, khí thế của hắn có chút mạnh hơn, hắn trực tiếp nhắm nòng súng uy hiếp bề phía Lục Thanh Sơn.

Nhưng trạng thái của Lục Thanh Sơn lại vượt ngoài dự đoán của hắn một lần nữa.

Cái này….

Sao có thể như vậy được?

Hắn là Võ Tôn, tại sao sức ép của mình làm sao có thể vô hiệu với tên kia vậy?

Cảm nhận được áp lực từ Lâm Bá, Lục Thanh Sơn không khỏi cười nhạo trong lòng.

Có lẽ trước đây nhìn thấy một Võ Tôn, hắn vẫn sẽ run sợ không biết phải làm sao.

Nhưng hiện tại đã khác với ngày trước rồi.

Bây giờ trước mặt hắn, Võ Tôn thì đã làm sao.

Thực sự nghĩ hắn là một con dế nhũi, chưa gặp Võ Tôn bao giờ sao?

“Lâm trưởng lão không cần khách sáo như vậy đâu, ngay khi mới tới đã muốn tặng quà lớn cho ta, tuy rằng Thanh Sơn Môn của ta chỉ là một môn phái nhỏ, nhưng Lục Thanh Sơn ta cũng chỉ kém một bước chân thôi!” Lục Thanh Sơn nhàn nhạt nói.

Cùng lúc đó tu vi của hắn cũng bộc phát.

“Bán...”

“Bán Tôn?”

Vẻ mặt của Lâm Bá đầy sự khó tin, sau đó mới phát hiện ra rằng Lục Thanh Sơn chỉ bán Tôn, Vân Tiên Khuyết ở bên cạnh cũng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, đầy vẻ kinh ngạc.

Từ lúc nào là một tên lão tổ ở một vùng xa xôi cũng có được trình độ bán Tôn vậy?

Theo như suy nghĩ của bọn họ, tu luyện đến trình độ Võ Hoàng đã là khá tốt rồi.

Rõ ràng là, điều này vượt xa mong đợi của họ.

Lục Thanh Sơn nở nụ cười nhạt, thực sự nghĩ hắn luôn bên cạnh tiên sinh là để làm bù nhìn thôi sao?

Tuy là thiên phú của hắn không cao, nhưng dưới tình huống có nhiều loại cơ duyên của tiên sinh, cho dù là heo thì vẫn có thể bay.

Vì vậy, Lục Thanh Sơn là bán Tôn, cũng là chuyện bình thường.

“Ta thực sự không ngờ rằng Thanh Sơn lão tổ thực sự là một Bán Tôn, thật ra là do ta mạo phạm.” Vân Tiên Khuyết bình tĩnh bỏ đi vẻ kinh hãi trên mặt mình, quay sang mỉm cười với Vân Tiên Khuyết nói: “Xin hãy tha thứ cho ta, Lâm Bá không có ý gì đâu.”

Rõ ràng là như vậy.

Một bán Tôn, đủ để khiến Vân Tiên Khuyết đối xử như vậy.

“Vân tiểu thư khách sáo quá rồi, tất nhiên là lão phu sẽ không để trong lòng, mời ngồi.” Thanh Sơn lão tổ đưa tay ra hiệu.

Sau khi hai người ngồi vào chỗ, cũng không còn mơ hồ nữa, suy nghĩ một chút, Vân Tiên Khuyết mở miệng nói: “Thanh Sơn lão tổ, hẳn là ngươi đã biết lý do lần này chúng ta tới đây rồi đúng không? Hai môn phái hợp tác, dựa trên tu vi của Lâm Bá cộng với của ngươi, hơn nữa nơi này của Thanh Sơn Môn cũng khá là thuận tiện, cơ hội của chúng ta khi ở nơi này cao hơn nhiều so với các môn phái khác.”

“Ha ha.”

Thanh Sơn lão tổ cầm tách trà bên cạnh lên, dùng lòng bàn tay giữ nắp, di chuyển nhẹ rồi cười nhàn nhạt nói: “Xin lỗi Vân tiểu thư, Thanh Sơn lão tổ ta không liên quan đến vấn đề này.”

“Cái gì?”

Vân Tiên Khuyết nghe thấy lời đó, đặt tách trà vào tay xuống, đột ngột đứng dậy.

Với đôi mắt sắc bén đó, nhìn thẳng vào Lục Thanh Sơn.

“Thanh Sơn lão tổ, nói như vậy có nghĩa là, ngươi đã hợp tác với các thế lực khác sao?” Vân Tiên Khuyết nheo mắt hỏi.

“Không, Vân tiểu thư, nàng hiểu lầm rồi, chúng ta sẽ không hợp tác với bất kỳ thế lực nào.” Thanh Sơn lão tổ nói thẳng.

Đôi mắt xinh đẹp của Vân Tiên Khuyết lại nheo lại.

Quan sát Thanh Sơn lão tổ một lúc lâu, môi đỏ mọng đột nhiên nhếch lên, mỉm cười: “Vậy sao, ta hiểu rồi...”

Ánh mắt Thanh Sơn lão tổ khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Vân Tiên Khuyết.

Sau đó, giọng nói của Vân Tiên Khuyết chậm rãi vang lên: “Như vầy được không, chuyện này ta có thể làm chủ, miễn là Thanh Sơn Môn của ngươi hợp tác với Phong Vân Các bọn ta, sau khi chuyện này kết thúc, ta có thể chia ba mươi phần trăm lợi nhuận cho Thanh Sơn Môn, ngươi thấy có được không?”

Thanh Sơn lão tổ cười khổ lắc đầu, giải thích: “Vân tiểu thư, không phải là vấn đề phân chia lợi nhuận.”

Tuy nhiên, Vân Tiên Khuyết cau mày, trầm giọng hỏi: “Ngươi vẫn không đồng ý?”

“Thực sự không phải là vấn đề lợi nhuận.” Thanh Sơn lão tổ tiếp tục nói.

“Ngươi...”

Mặt Vân Tiên Khuyết lạnh tanh.

Ánh mắt nhìn về phía Lâm Bá.