Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 209: Hừ, muốn quỵt hả, không có cửa đâu!




“Được, vậy thì ta nói rõ cho ngươi biết.”

Cô nương đứng đầu tức giận nói: “Tên Lâu Bản Vĩ kia ăn uống thoải mái ở Di Hồng Viện chúng ta mà không trả tiền, hắn nói là người của võ quán các ngươi, bảo ta bảy ngày sau đến tìm hắn đòi tiền, nể mặt ngươi nên chúng ta mới tin hắn, nhưng không ngờ thời gian bảy ngày đã hết lại không thấy hắn đâu nữa.”

“Đúng vậy, lúc đầu chúng ta còn khá rộng lượng, không ngờ hắn lại là người như vậy, còn gọi đến bảy tám lần, thật là kinh tởm, không có tiền thì đừng giả bộ giàu có như thế.”

“Hừ, muốn ăn quỵt, không có cửa đâu!”

“Ngươi cho rằng chúng ta làm ăn dễ dàng sao, mấy năm nay vẫn còn có người ăn quỵt, ta nói cho ngươi biết, Dịch Phong ngươi đừng cản nữa, mau bảo hắn trả tiền đây.”

Một đám người nói qua nói lại, lập tức trở nên kích động, trong lời nói tràn đầy sự căm thù đối với Lâu Bản Vĩ.

Dịch Phong đen mặt, ra sức giải thích: “Các vị cô nương, tuy rằng ta rất đồng cảm với mọi người, nhưng võ quán chúng ta thật sự không có tên Lâu Bản Vĩ nào hết!”

“Không thể nào, hắn nói rồi, chính là võ quán các ngươi.”

“Đúng đúng, chắc chắn là ngươi đang che giấu cho hắn.”

“Thật sự là không có mà!”

Dịch Phong nghiêm túc giải thích.

Tuy nhiên, hắn vừa dứt lời, một bóng đen phía sau lưng xuyên qua làn khói, cố gắng bỏ chạy.

Khi bóng đen này lướt qua, các cô gái của Di Hồng Viện đột nhiên kích động.

Họ chỉ tay theo, hét lên:

“Là hắn, chính là hắn!”

“Phải, chính là hắn, mau bắt lấy hắn.”

“Lâu Bản Vĩ, đừng chạy.”

Nhưng người áo đen kia lại giống hệt như con chạch, cứ thế vượt qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật, nhanh như chớp đã lao ra đường lớn.

Mà khoảnh khắc ấy Dịch Phong cũng thẫn thờ.

Sau khi có phản ứng lại, hắn liền tức giận.

Hình như cái tên Lâu Bản Vĩ này chính là tên đầu lâu vỡ thì phải?

Vốn cho rằng cái đầu lâu vỡ này đã khiến hắn bớt lo, không ngờ lại từ từ gây ra cho hắn phiền phức lớn như vậy?

“Thứ chết tiệt, mau đi chết cho ta.”

Trong cơn thịnh nộ, Dịch Phong đã cởi bỏ đôi giày ném vào chiếc đầu lâu kia.

Tên áo đen khập khiễng nhảy một chân, tức khắc đã chạy mất dạng rồi.

Không đuổi kịp Lâu Bản Vĩ, bọn họ chỉ còn cách quay lại tìm Dịch Phong để đòi tiền.

Nhìn đám nữ nhân nếu không đưa tiền lập tức muốn lột da hắn ra, Dịch Phong nghiến răng, miễn cưỡng lấy hũ tiền ra.

Một đi liền mất hơn nửa.

Không được.

Đau xót tận tâm can.

Thời khắc đó, trong lòng Dịch Phong đã trực tiếp phán Khô Lâu đó tội chết rồi.

Sau khi đám nữ nhân của Di Hồng Viện đi khỏi, Dịch Phong khập khiễng trở về phòng bằng một chiếc giày, áng chừng hũ tiền nhẹ đi không ít, càng nghĩ càng bực tức không thôi.

Mẹ kiếp!

Hắn bình thường tiết kiệm được rất ít, ngay cả uống rượu cũng phải so đo tính toán, thế mà lại bị thứ đồ chết tiệt này làm mất đi một nửa.

Trong cơn tức giận tột độ, hắn chỉ có thể phát tiết với không khí.

Một cước đá lên không.

Chiếc giày còn lại ở trên chân cũng theo đó mà rơi xuống.

Hử

Thật trùng hợp, nó lại rơi vào khe hở dưới phiến đá.

Từ khe hở chợt có một con rết bò ra, bị chiếc giày bất thình lình rơi xuống làm đứt mất hai chân.

“Hộc!”

“Hộc!”

“Hộc!”

“Hộc hộc!”

“Hộc hộc!”

“Trái tim ta, trái tim ta, trái tim nhỏ bé của ta, hộc hộc hộc hộc…”

Con rết dùng chân vỗ vỗ ngực, miệng huyên thuyên, một lúc lâu sau mới bình thường trở lại.

Sau đó…

Là nước mắt tràn trề.

Cái ngày tháng quái quỷ này, rốt cuộc đến bao giờ mới kết thúc đây!

Hắn vừa than thở trong lòng, vừa nhìn vài cái chân của mình, sắc mặt như tro tàn.

Sau khi ra khỏi không gian kia, hắn vốn tưởng rằng mình đã thoát chết, nhưng không ngờ lại tới một nơi đáng sợ như vậy.

Loại khí tức có thể so sánh với Yêu Tông của yêu tộc xuất hiện hết lần này tới lần khác thì cũng thôi đi, cuối cùng khi hắn có thể chạy trốn lại phát hiện, khắp nơi đều phát ra những dao động khủng bố.

Hắn tổng cộng bò được vài trượng thôi mà đã sợ sắp rớt tám cái chân rồi.

Mắt nhìn ra ngoài đầy vô vọng, hắn không còn cách nào khác đành phải trở lại khe hở của phiến đá, cố gắng lắm mới duy trì được mạng sống như thế này.

Nhưng mà bà nội nó, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay

Quên đi.

Tiếp tục sống tạm bợ vậy.

Chỉ cần chưa chết, cuộc sống vẫn luôn có hy vọng.

Ngay tại lúc đó.

Ráng đỏ bất ngờ xuất hiện phía chân trời, chiếu sáng nửa bầu trời, mà trong ráng đỏ dường như có một ảo ảnh, hiện tượng kỳ dị của trời đất này thật khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Trong bãi đất hoang, Ngô Vĩnh Hồng từ từ ngẩng đầu lên.

“Hoặc là một động phủ của cao nhân động thổ, hoặc là có một kho báu vừa xuất hiện.” Sở Cuồng Sư kích động nói.

“Chúng ta nên làm gì đây?” Tôn Gia Cát hỏi.

Nghe xong, hai người đều hướng ánh mắt về phía Ngô Vĩnh Hồng.

Trầm ngâm một lúc, Ngô Vĩnh Hồng mới nói: “Nếu như là trước đây, chúng ta đương nhiên phải góp vui, nhưng bây giờ đã đi theo tiên sinh, không cần phải như vậy nữa.”

“Đúng vậy, theo tiên sinh thì lo gì thiếu lợi ích chứ.”

“Phải đấy!”

Hai người Sở Cuồng Sư vẫn không từ bỏ, mặt tràn đầy mong chờ.