Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 208: Lâu Bản Vĩ




Vốn cho rằng cái tên Quản Vân Bằng là người không tồi, không rằng hắn lại là kẻ hay gây sự, thế mà lại năm lần bảy lượt gây sự trước võ quán của hắn.

Trong giây lát, ác cảm của Dịch Phong đối với Quản Vân Bằng tăng lên rất nhiều.

“Đồ nhi, mau đuổi chúng cút đi, càng xa càng tốt.” Dịch Phong sắc mặt lạnh lùng, quát: “Phải rồi, gạch của lão tử bắt chúng phải đền, không cần phải giữ thể diện cho chúng.”

“Vâng, ta đã hiểu, thưa sư phụ!”

Chung Thanh trầm mặc đi ra ngoài.

Hiển nhiên.

Sư phụ tức giận rồi.

Hai người Quản Vân Bằng đang bị bốn vị Võ Tôn nhìn chằm chằm trông thấy Chung Thanh lạnh mặt đi tới, trong lòng liền thấp thỏm lo sợ, lập tức nhận ra chuyện không tốt.

“Sư phụ ta rất tức giận về việc này.” Chung Thanh sầm mặt nói.

Nghe xong, trong lòng hai người trầm mặc một hồi.

“Còn nữa, sư phụ nói các người phải bồi thường gạch.” Chung Thanh tiếp tục nói

“Bồi thường như thế nào?”

Quản Vân Bằng lau lau mồ hôi, vội hỏi.

“Ngươi còn hỏi bồi thường thế nào sao?” Chung Thanh đáp lại.

Quản Vân Bằng tức khắc rơi vào thế khó.

Nhìn một lượt hai viên gạch bị vỡ kia, giá tiền có lẽ chỉ bằng hai đồng vàng của người bình thường mà thôi.

Có điều chuyện ngày hôm nay, rõ ràng không chỉ đơn thuần là hai viên gạch bình thường!

Vừa nghĩ đến đây, Quản Vân Bằng liền nghiến răng, cúi đầu dâng thanh trường kiếm đang cầm trong tay lên.

Suy cho cùng, đối với một thợ sửa kiếm như hắn, thứ quý giá nhất có lẽ chính là thanh kiếm này rồi.

Hám Thiên Khuyết thấy vậy, cũng ủ rũ dâng lên thanh kiếm của mình.

“Ta cần thanh kiếm gãy của các ngươi để làm gì?” Thế nhưng, Chung Thanh lại nói đầy khinh thường: “Loại kiếm này của các ngươi, chỗ chúng ta vẫn còn đang chất đầy ở hậu viện đấy!”

À à…

Nghe xong, hai người lập tức lúng túng.

Quả thật vậy.

Đồ của Ngô Vĩnh Hồng bọn họ đều là thánh phẩm, mấy thanh trường kiếm của hai người làm sao xứng?

Làm thế nào bây giờ?

Trên người bọn họ bây giờ thật sự không có thứ đồ nào quý giá hơn thanh kiếm cả.

Nhìn vẻ mặt ngày càng nóng nảy của Chung Thanh, Quản Vân Bằng lại nhanh chóng nói: “Ngươi đừng tức giận, cho bọn ta thời gian một tháng, nhất định bọn ta sẽ bồi thường.”

“Đúng đúng đúng, cho bọn ta thời gian một tháng, nhất định sẽ bồi thường.” Hám Thiên Khuyết cũng lập tức tiếp lời.

“Một tháng?”

Chung Thanh khẽ cau mày.

Chỉ có hai viên gạch này thôi mà cần những một tháng?

Hai tên ăn mặc trông có vẻ tử tế này lại nghèo như vậy?

Trông thấy Chung Thanh không nói gì, hai người run lẩy bẩy, tay chân lóng ngóng không biết đặt ở đâu.

“Được, ta tin các ngươi một lần, nhưng nếu các ngươi nói dối, sau này đừng để ta gặp lại các ngươi.” Chung Thanh do dự một hồi, rồi gay gắt nói.

“Không dám không dám.”

Hai người lập tức phụ họa.

“Mau đi đi!”

Chung Thanh mất kiên nhẫn xua tay.

Thấy thế, Quản Vân Bằng và Hám Thiên Khuyết mới nhẹ nhõm trong lòng, nhanh chóng rời đi.

Đi xa khỏi Võ Quán hồi lâu, hai người mới thở hắt ra.

“Thật may là không sao.” Hám Thiên Khuyết sợ hãi nói.

Tuy nhiên, hắn vừa nói dứt lời, Quản Vân Bằng liền nhìn sang với ánh mắt hận thù.

“Thật may là không sao?”

“Con mẹ nó ngươi vẫn có thể nói nhẹ nhàng như thế, ông đây chẳng dễ dàng gì mới tạo được quan hệ với vị tiên sinh Dịch Phong kia, thế mà lại bị ngươi hủy hoại, đã thế còn thêm một món nợ chết tiệt, ngươi còn nói không sao?”

“Cái này, ta cũng không phải cố ý.” Hám Thiên Khuyết đổ mồ hôi lạnh, vội xua tay an ủi: “Ngươi bình tĩnh, bình tĩnh…!”

“Bình tĩnh cái tên bại liệt nhà ngươi!”

Thanh kiếm trong tay Quản Vân Bằng lóe lên, chém về phía Hám Thiên Khuyết.

“Bình tĩnh bình tĩnh, bình tĩnh mà…”

Hám Thiên Khuyết liền chạy như bay, Quản Vân Bằng đuổi sát theo sau, cùng với tiếng chửi bới, hóa thành hai luồng ánh sáng rồi biến mất.

Sau khi hai người rời đi, Chung Thanh báo cáo lại sự việc với Dịch Phong, sau đó lấy hai viên gạch dự phòng thay vào.

Dịch Phong cũng không quan tâm chuyện này, hắn vừa uống trà vừa đếm tiền trong hũ của mình.

Cách đây một thời gian, hũ tiền hắn giấu dưới gầm giường cứ lâu lâu lại thiếu đi một chút, cho rằng có kẻ trộm vào nên hắn chuyển hũ tiền đi nơi khác, như thế mới khiến tiền trong hũ không biến mất.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, vừa định nằm xuống ghế tựa, lại phát hiện ngoài cửa truyền tới tiếng chửi bới.

Dịch Phong đi ra ngoài xem liền nhận ra là mấy cô gái của Di Hồng Viện.

“Sao lại là các ngươi, sao thế, lại đến tìm ta chơi bài hả?” Dịch Phong cười hỏi

“Đánh bài cái gì chứ, Dịch Phong ta hỏi ngươi, có phải võ quán các ngươi có một kẻ tên là Lâu Bản Vĩ không?” Một vị tiểu cô nương dẫn đầu tay chống hông, chỉ vào Dịch Phong hỏi

“Lâu Bản Vĩ?” Dịch Phong chớp mắt, kinh ngạc hỏi: “Lâu Bản Vĩ cái gì, có phải ngươi nhầm rồi không?”

“Chính là Lâu Bản Vĩ, tuyệt đối không thể nhầm được.”

“Phải, hắn nói hắn họ Lâu, bởi vì làm việc rất oai phong nên gọi là Lâu Bản Vĩ, chúng ta chắc chắc không nhớ nhầm đâu.”

“Phải đấy, hắn biến thành tro, chúng ta đều biết hắn.”

Nhất thời, trong đám đông truyền ra tiếng bàn tán xôn xao, nói rằng muốn xông vào võ quán.

“Đợi đã.”

Dịch Phong vội vàng ngăn cản bọn họ, bất lực nói: “Các vị cô nương, mọi người đừng kích động có được không, rốt cuộc là có chuyện gì, chúng ta nói chuyện rõ ràng với nhau trước được không?”