Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 207: Xem sư phụ sẽ xử lý như thế nào




“Ngoan ngoãn ngồi ở đây, đợi tiên sinh xử lý đi!” Quản Vân Bằng sắc mặt tối lại nói: “Bây giờ đừng nhắc đến cơ duyên gì nữa, ngươi nên cầu mong là vị cao nhân kia không giết ngươi thì tốt hơn!

“Lẽ, lẽ nào chúng ta không thể chạy sao?” Hám Thiên Khuyết hỏi một cách ngơ ngác

“Chạy?”

“Hừ, dốt nát, nếu đã muốn chạy thì chạy nhanh đi!” Quản Vân Bằng mắng lớn.

Hám Thiên Khuyết hoảng sợ cúi gằm đầu, không dám nói thêm nửa lời.

“Đồ nhi, vừa nãy ở bên ngoài đã xảy ra việc gì mà ồn ào quá vậy?” Dịch Phong vừa ngủ dậy đã lấy kiếm đi lau,

“Sư phụ đợi một chút, để đồ đệ đi ra xem thử.”

Nói xong Chung Thanh bỏ việc trên tay xuống, lập tức đi ra ngoài.

Nhìn thấy Chung Thanh, tim của Quản Vân Bằng đập thình thịch liên hồi.

Quả nhiên.

Tiên sinh không thể không biết chuyện mà bọn họ đã làm, cũng đã phái những đệ tử cao cường ra.

Hắn không khỏi nhanh chóng cúi người, trở nên vô cùng cung kính.

Cùng lúc đó, nhìn về phía Hám Thiên Khuyết đang ngẩn người, hắn liền nhanh chóng nháy mắt.

Hám Thiên Khuyết trong lòng đầy nghi hoặc.

Một đứa bé trai.

Sợ cái gì?

Đáng sợ gì chứ, nhìn thế nào thì cũng chẳng thấy có chút tu vi nào cả!

“Quản huynh, có phải huynh đã quá căng thẳng rồi không, chỉ là một đứa bé trai thôi mà…”

Hám Thiên Khuyết thì thầm nói nhỏ, nhưng chưa nói hết câu đã bị Quản Vân Bằng cắt ngang một cách nặng nề.

“Câm mồm.”

“Ngươi thì biết cái gì, ngươi có biết đây là ai không?”

“Là ai? “Hàn Thiên Khuyết hỏi.

“Hắn là đệ tử của vị cao nhân kia, ngươi cho rằng hắn không có căn cơ tu luyện, đó là bởi vì cảnh giới của ngươi thấp, nhìn không thấu được. Ngươi có biết chính là hắn tùy tiện vung đao lên một cái là xử lý được Hắc Kiếm đã đuổi theo ta cả ngàn dặm không hả!” Quản Vân Bằng nói một cách trịnh trọng.

“Cái gì?”

Hàn Thiên Khuyết nghe vậy đột nhiên cảm thấy hoang mang.

Hắn cực kỳ hiểu thực lực của Hắc Kiếm, một kẻ đã bước một chân vào cảnh giới Võ Tôn, còn mạnh hơn cả Hám Thiên Khuyết hắn nữa, vậy mà lại bị đứa bé trai này dùng đao giết chết ư?

Vậy chém hắn thì cũng sẽ như thế thôi.

Lúc vừa kịp phản ứng lại, Hám Thiên Khuyết lập tức làm theo Quản Vân Bằng, cúi đầu xuống, tim cứ đập thình thịch.

Chung Thanh nhíu mày, đưa mắt nhìn hai người bọn họ, nhìn từ trên xuống dưới nhiều lần.

Được một lúc, hai người Quản Vân Bằng cảm thấy đầu tê dại, toàn thân run rẩy.

“Các ngươi đang đánh nhau sao?” Chung Thanh nhìn Hám Thiên Khuyết nhếch nhác và Quản Vân Bằng quần áo xộc xệch hỏi.

Hai người càng hoảng sợ, do dự hồi lâu mới gật đầu.

“Con người ngươi thật là, bị dạy dỗ nhiều lần như vậy cũng không thay đổi được!” Chung Thanh cau mày, nhìn Quản Vân Bằng có chút tức giận: “Lần trước đã đánh nhau ở đây rồi, vậy mà lần này vẫn còn dám đánh.”

Câu nói này khắc sâu trong lòng Quản Vân Bằng, hắn khóc không ra nước mắt, nhất thời hận không thể băm Hám Thiên Khuyết ra hàng vạn mảnh!

“Ồ, còn làm hỏng hai viên gạch ở võ quán của ta nữa?” Lúc này, Trung Thanh lại tức giận nói.

Quản Vân Bằng nhìn một cái, trong lòng hồi hộp.

Đúng vậy.

Mặc dù vừa rồi hắn đã chặn hết đường kiếm của Hám Thiên Khuyết, nhưng hắn không thể ngăn cản hoàn toàn năng lượng kiếm khí sẽ phát tán ra.

Một viên gạch, chuyện nhỏ.

Nhưng đắc tội với tiên sinh mới là chuyện lớn!

“Tốt lắm, các ngươi chờ ở đây, để ta đi hỏi xem sư phụ muốn xử lý như nào!” Chung Thanh trừng mắt nhìn bọn họ, đi về phía võ quán vừa hét với đám người Ngô Vĩnh Hồng: “Lão Ngô, các ngươi giúp ta canh chừng chúng, đừng để họ chạy mất, ta đi nói chuyện với sư phụ một chút.”

“Được thôi.”

Mấy người nghe thấy vậy, họ lập tức dừng công việc của mình, mang theo cuốc, xẻng với ánh mắt đe dọa, và nhìn về phía hai người họ.

“Cái này… cái này…”

Vào lúc này, hai người lập tức thấy rùng mình.

Ba vị Võ Tôn bước đến, đội hình này khiến bọn họ vô cùng kinh hãi.

Điều càng khiến họ sợ hãi hơn là cuốc, xẻng trên tay mấy người họ không phải là vật dụng bình thường, chúng đều là thần vật thánh phẩm.

Hít!

Hít một hơi lạnh, hai người bất giác lui về phía sau, dùng thánh vật thánh phẩm để làm ruộng, cmn rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy trời.

“Thùng!”

Ngay khi họ nghĩ đến việc rút lui, một tiếng động phát ra từ phía sau.

Doạ bọn họ hoảng sợ.

Vừa quay người lại, anh thấy đằng sau họ có hai cái thùng đựng phân, và một người đàn ông gánh phân đang nhìn họ với vẻ mặt dữ tợn.

Bọn họ đã hoàn toàn bị chặn hết đường lui rồi.

Áp lực truyền ra từ bốn vị Võ Tôn khiến hai người run rẩy, rưng rưng nước mắt, tim gan phèo phổi sắp lộn hết cả ra ngoài rồi.

“Bốn vị tiền bối, đừng kích động đừng kích động, bọn ta sẽ không chạy đâu, hãy yên tâm.” Quản Vân Bằng nở nụ cười nịnh nọt, nhanh chóng trấn an bốn người, chỉ sợ bốn người họ sẽ tức giận xông tới.

Cứ như vậy, hai người họ toát hết cả mồ hôi lạnh nhìn bốn người xung quanh, còn Chung Thanh đã quay về Võ Quán.

“Sư phụ!”

“Có chuyện gì thế?” Dịch Phong hỏi.

“Là tên Quản Vân Bằng ngày hôm qua, hắn lại đánh nhau với người khác ở bên cạnh võ quán chúng ta, không những thế còn làm vỡ mất hai viên gạch.”

“Cái gì?”

Dịch Phong khẽ cau mày.