Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 206: Vậy mà chó cũng là một Tôn ư?




“Ngươi, ngươi không nhầm chứ?” Hám Thiên Khuyết nghi ngờ hỏi.

“Ta nhầm ư?”

Quản Vân Bằng vô cùng tức giận, vừa định tiếp tục dạy dỗ Hán Thiên Khuyết, nhưng dường như hắn đã phát hiện ra điều gì đó, rồi đột nhiên cất thanh trường kiếm trong tay xuống và cúi đầu xuống.

Sau đó, một ông già đi dép rơm bước đến với chiếc cuốc trên vai.

Lúc đến gần hai người họ, lão đầu này nhìn họ đầy ẩn ý, rồi đi đến khu đất hoang phía trước để làm việc với chiếc cuốc của mình.

“Võ, Võ Tôn?”

Nhìn thấy lão đầu này, Hám Thiên Khuyết cảm thấy như một chiếc xương cá mắc vào cổ họng, nửa lời cũng không thốt ra được.

Tuy nhiên, chưa hết kinh ngạc, hắn đã thấy một ông già khác đang đi về phía bên

này, mang theo một cái xẻng, cũng nhìn họ đầy ẩn ý, bước vào khu đất hoang, và bắt đầu làm việc.

Hả!

Khi Hám Thiên Khuyết còn kinh hoàng ngạc hơn thì giọng nói của hắn trở nên lắp bắp.

Nhưng vừa định nói, thì thấy một ông già khác đi ngang qua mắt họ cầm theo chiếc cào, cũng chạy ra đồng làm việc.

“Lại lại lại, lại là Võ Tôn sao?”

Ba Võ Tôn lần lượt đi qua khiến Hám Thiên Khuyết cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Từ khi nào mà ở đâu cũng có thể nhìn thấy Võ Tôn vậy?

Hơn nữa còn đến ruộng để làm việc?

Lúc này, phía trước có tiếng ding dong vang lên, kèm theo mùi thối, một người đàn ông trạc 40 50 tuổi cầm theo một gánh phân đi tới.

“Không phải lại là…?”

Đôi mắt Hám Thiên Khuyết mở to.

Quả nhiên, khi người đàn ông gánh phân đi ngang qua, hắn đã cảm thấy khí tức sâu xa của người kia rất mãnh liệt.

Trời ạ.

Rốt cuộc là cái quái gì vậy?

Võ Tôn gì mà nhiều như chó chạy ngoài đồng thế này?

Chưa kể ba người đầu tiên làm việc trên đồng ruộng, người cuối cùng thậm chí còn đi gánh phân. Điều này khiến hắn tưởng rằng bản thân đã đến một thế giới khác.

Hám Thiên Khuyết kinh hãi, nhưng thấy rằng Quản Vân Bằng bên cạnh mình tỏ vẻ rất bình thường, chắc là do đã biết điều đó từ lâu.

Với ý nghĩ kinh hoàng, hắn định hỏi một câu, nhưng chỉ thấy một con chó trước mặt đang từ từ lững thững đi tới, trợn mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó co chân sau và tè vào bên cạnh cái thùng phân.

Sét đánh ngang tai!

Từng đợt chấn động cuối cùng khiến Hám Thiên Khuyết không thể thở được vì kinh hãi.

“Chó!”

“Chó cũng là một Tôn ư?”

Hám Thiên Khuyết sợ hãi đến mức không nói lên lời, hệ thống từ ngữ bị nghẹn lại một chỗ trong một khoảng thời gian.

Không thể bình tĩnh trong một khoảng thời gian dài.

“Không đúng.”

Nhưng trong nháy mắt, hắn đột nhiên phản ứng lại, đây căn bản không phải là một con chó, mà là Phệ Thiên Yêu Lang mạnh nhất trong đám yêu thú.

Cho dù ở trong Phệ Thiên Yêu Lang tộc thì cũng phải là một kẻ cầm đầu chứ?

Nhìn chiếc thòng lọng quanh cổ hắn xem, có vẻ như hắn được nuôi dạy như một con chó?

Phong cách của ai mà lại bá đạo vậy?

Chậc chậc!

Hắn sửng sốt quay đầu nhìn Ngô Vĩnh Hồng và những người khác, rồi lại hỏi: “Bọn họ là làm việc hộ ai vậy?”

“Ngươi nghĩ xem?”

Mặc dù Quản Vân Bằng nói như vậy, nhưng đáp án đã quá rõ ràng khiến toàn thân Hám Thiên Khuyết run lên.

Võ Tôn làm ruộng.

Võ Tôn gánh phân.

Yêu Tôn của Phệ Thiên Yêu Lang tộc bị coi như một con chó!

Chậc!

Hàng loạt cú sốc khiến Hám Thiên Khuyết cảm thấy cả đầu mình như chết lặng, hắn cảm thấy rất khó thở.

Hắn cũng lập tức hiểu ra một sự thật đáng sợ, đó chính là người đã bắt nạt đồ đệ hắn và người cho Quản Vân Bằng cơ duyên là cùng một người.

Hơn nữa là một vị cao nhân thực sự!

Nói cách khác, Diệp Bắc - đồ đệ hắn cũng không hề nói quá sự việc lên.

Nhưng sự nóng nảy khiến hắn suýt chút nữa đã dùng kiếm chém bay nơi ở của vị cao nhân này.

Khi vừa nghĩ đến đây, lưng hắn đổ mồ hôi lạnh, đôi chân mềm nhũn, trong lòng cũng không có ý định báo thù nữa.

Có lẽ do Hám Thiên Khuyết, tính khí hắn khá là bùng nổ, hắn luôn dũng cảm tiến về phía trước vì kiếm thuật của chính mình.

Nhưng có nó có là gì đâu chứ.

Ngay cả khi người đi gánh phân cho hắn là Võ Tôn, hắn chỉ là một Võ Tông đỉnh phong, chẳng phải còn chẳng có tư cách để nhét kẽ răng người kia hay sao?

Đồng thời hắn cũng hiểu ra, vì sao Quản Vân Bằng lại ngăn cản hắn, thậm chí còn đánh hắn một cách thô bạo mà không nể tình bạn cũ.

“Quản lão đầu, ta…”

Hắn ngại ngùng nhìn sang phía Quản Vân Bằng.

“Hừ, ngươi đừng nói chuyện với ta.” Quản Vân Bằng sa sầm mặt mày nói: “Vừa nãy là ta đã nhẹ tay với ngươi, còn chưa thẳng tay giết ngươi, coi như đây là vận may của ngươi đi.”

“Ta…”

Hám Thiên Khuyết nhất thời không biết nói gì, cũng biết mình đã gây ra một tai

hoạ khủng khiếp, hắn nói bằng chất giọng yếu ớt hỏi: “Thế bây giờ, ta phải làm gì?”

“Làm gì sao?”

“Hừ, chúng ta ở đây làm ầm ĩ cả lên, ngươi nghĩ bọn họ không biết sao?” Quản Vân Bằng hét lớn: “Ngươi nhìn xem mấy tên Võ Tôn làm ruộng vừa rồi đã nhìn chúng ta với ánh mắt gì chưa?”

“Thình thịch.”

Nghe vậy, tim của Hám Thiên Khuyết đập nhanh, sắc mặt xám xịt.

Khó trách, ban nãy khi Ngô Vĩnh Hồng và mọi người đi ngang qua, ánh mắt của bọn họ chứa đầy ẩn ý.