Liên tiếp lên tiếng nói mấy câu, mấy đứa trẻ bắt đầu châu đàu ghé tai, thần sắc kinh hoảng ở trên mặt càng hiện lên rõ ràng hơn, toàn bộ phòng học bắt đầu xôn xao tiếng nói.
Rõ ràng, muốn những đứa trẻ này tiếp tục chuyên tâm học hành là chuyện không thể nào.
Cuối cùng, Dịch Phong cũng chậm rãi thả sách ở trong tay ra.
“Đây đều là việc của người lớn, các ngươi không cần để ý đến.”
“Các ngươi đợi ở trong phòng học ôn tập, ta đi ra ngoài một chút, các ngươi ngồi đó đừng lộn xộn.”
“Một lát nữa ta trở về sẽ kiểm tra bài, nếu như không trả lời được, sẽ bị đánh vào lòng bàn tay.”
Nghe thấy lời này.
Mấy đứa trẻ lập tức cúi đầu đọc sách, thu lại tò mò ngắn ngủi, thoáng cái trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Lúc này, Dịch Phong mới đứng dậy, nho nhã chỉnh lại quần áo, không phụ dáng vẻ làm thầy của người ta, tiếp đó chắt tay cất bước, vững vàng đi về phía cửa sân…
Bên ngoài nhà cỏ.
Trần Thương Vân đầu tóc tán loạn, khóe miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt cũng đã vô cùng tái nhợt, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, hắn đã sắp dầu hết đèn tắt, căn bản không có sức tái chiến.
Ba vị Võ Vương có nhãn lực đáng sợ bậc nào, tùy tiện liếc mắt đã có thể nhìn thấy sự kiên trì của Trần Thương Vân, ba người không ngừng ép sát từng bước, đi về phía cửa.
“Vù, vù…”
Tiếng bước chân trầm ổn, ở trong bầu không khí yên tĩnh hiện tại trở nên vô cùng rõ ràng, truyền vào trong tai dân chúng trần Thanh Hà đang ở phía xa, tạo ra một loại cảm giác áp bách khó nói nên lời, khiến cho hàng ngàn người câm như hến!
Nhìn thấy thành chủ đại nhân đang bị từng bước từng bước ép sát lùi lại, trái tim của tất cả mọi người đều lạnh như băng.
Ba vị cường giả Võ Vương này đúng thật là tàn nhẫn, cho dù thành chủ đã thua cũng muốn đuổi tận giết tuyệt, nhìn loại tác phong này, trận chiến sự này tuyệt đối là dùng máu tươi thấm đẫm trăm dặm để kết thúc.
Nghiệp Thành tiêu đời rồi.
Tổ bị phá trứng nào có an toàn, trấn Thanh Hà cũng nhất định sẽ bị hủy diệt!
Lúc này, vận mệnh bi thảm sắp sửa giáng xuống, chỉ có ba vị cường giả Võ Vương được như ý nguyện, không kìm chế được tùy ý cười to, tiếng cười kia nghe vô cùng chói tai, khiến cho tất cả mọi người cắn răng cúi đầu, trong lòng như bị ngàn con dao cắt!
“Ha ha ha…”
“Trần Thương Vân, ngươi đau khổ giãy dụa cũng là uổng phí công sức!”
“Bắt đầu từ ngày hôm này, quyền sở hữu của Nghiệp Thành sẽ rơi vào trong tay chúng ta!”
“Mặc cho danh tiếng của ngươi chấn động một thời, trước mắt chẳng qua cũng chỉ là kẻ sắp chết, đối mặt với ba người chúng ta hợp lực vây giết, cho dù ngươi có nhiều đan dược hơn nữa cũng khó chống đỡ, cho dù ngươi có ông trời che trời, cũng tuyệt đối không có đường sống!”
…
Nghe thấy lời nói bá khí kia, bách tính hoàn toàn nản lòng thoái chí.
Sắc mặt Trần Thương Vân cũng trở nên âm trầm đến cực điểm, không ngừng lùi về phía cửa gỗ của căn nhà cỏ, giống như đang cố gắng chờ đợi cơ hội nào đó, từ đầu đến cuối trong mắt không hề lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Cuối cùng.
Cửa gỗ của căn nhà cỏ từ từ mở ra.
“Kẽo kẹt…”
Âm thanh mở cửa nhẹ nhàng này vang lên, ở trong thời khắc sống chết này trở nên vô cùng rõ ràng.
Dường như tất cả mọi người đều vì đó mà sững sờ, bách tính trấn Thanh Hà đều nhìn đến ngây người tại chỗ, không có người nào ngờ được Dịch Phong lại to gan như thế, dám vào loại thời điểm then chốt này mở cửa đi ra.
Đây không phải là chịu chết sao.
Ngụy Tiểu Vi và Từ Phượng Nguyệt nhìn đến trong mắt phát run, đã bị loại phát triển này hù dọa cho sắc mặt đại biến, bất giác muốn đi lên phía trước kéo Dịch Phong bảo vệ ở phía sau lưng, nhưng cảm nhận được uy thế đáng sợ trong sân, cho dù bọn họ vô cùng gấp gáp, cũng không cách nào bước ra được một bước!
Tất cả mọi người lo lắng, tình thế cấp bách càng lúc càng lớn.
Thân thể Trần Thương Vân cũng đột nhiên cứng đờ, không dám ngoái lại nhìn, hắn cúi đầu yên lặng không nói gì, trong đáy mắt tràn ngập thần tình phức tạp.
Bất luận trong lòng có loại cảm nhận nào, mọi người đều bị sự xuất hiện của Dịch Phong hấp dẫn sự chú ý.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người.
Dịch Phong vẫn như trước cả mặt bình tĩnh, dường như trước mặt cũng không có cái gì đặc biệt, bất luận là mấy ngàn người ở phía xa nhìn lại, hay là mất vị Võ Vương đứng ở trước mặt, cũng chẳng qua chỉ là cảnh tượng bình thường.
Dịch Phong chỉ chắp tay đứng yên đó, nhàn nhạt lên tiếng nói.
“Không cần biết các ngươi có ân oán gì, cũng đừng có gây chuyện ở này, trong học đường đang giờ lên lớp, mấy đứa trẻ không thể bị quấy nhiễu, nếu như nhất định phải động thủ, thì đi ra chỗ xa mà đánh đi.”
Nhẹ giọng nói một lời, ngữ khí vô cùng bình thường.
Nghe ra, giống như ở đối diện là mấy hán tử uống bình thường suống say gây chuyện, không có bất kỳ gợn sóng nào, trước mắt chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ thường xuyên nhìn thấy mà thôi.