Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2067 - Võ Hoàng? (2)




Nghe thấy lời này, ba vị Võ Vương cũng theo đó mà ngây người.

Mấy người lần lượt phóng ra thần thức, đáy mắt mới trầm tĩnh lại, trên mặt cũng dần dần lộ ra thấn sắc coi thường, liên tiếp lạnh mắt gầm thét.

“A, hóa ra chẳng qua chỉ là một người phàm.”

“Ta còn tưởng rằng là nhân vật nào đó cơ đấy.”

“Đúng thật là có mắt không tròng, chuyện chúng ta làm sao có thể để cho tên dân đen nhà ngươi bới móc?!”

Trong mắt người đi đầu vô cùng lạnh lùng, không có một chút ý nào định nhìn Dịch Phong nhiều hơn, trong đôi mắt chỉ có sát ý nhìn nhằm chằm vào Trần Thương Vân, lên tiếng đã là ngữ khí hạ lệnh lạnh lùng!

“Không cần để ý đến những sâu kiến khác!”

“Đừng để cho Trần Thương Vân kéo dài thời gian điều tức, chúng ta nhất định phải nhanh chóng ra tay chém chết hắn ta, hai vị đạo hữu, động thủ đi!”

Nghe thấy tiếng trầm trầm hạ lệnh của cường giả tóc trắng kia, ba người cùng nhau vận chuyển tu vi đáng sợ.

Chỉ trong chớp mắt.

Linh lực đáng sợ đã phân tán ra bốn phía, trước cửa học đường cuồng phong gào thét, dân chúng đứng ở phía xa nhìn nhao nhao lui lại, tiếng kêu kinh hô nổ vang bốn phía!

Chưa đến mấy giây.

Ba cỗ linh lực đáng sợ hội tụ thành đồng, giống như sóng lớn cuồn cuộn ép về phía cửa gỗ của căn nhà cỏ, đến nắng sớm cũng bị biển linh lực thấu trời che chấp, đừng nói cửa gỗ của căn nhà cỏ nho nhỏ không ngừng lay động, đến sắc mặt của thành chủ đại nhân đã từng vô địch một thời cũng trở nên trắng bệnh, lùi lại phía sau!

Nhìn biển linh lực đáng sợ đủ để cắn nuốt tất cả kia dũng mãnh lao đến, tất cả mọi người bị hù dạo đến cả người phát run, hai mắt nhắm chặt không dám nhìn một chút nào nữa, trong lòng đã xám như tro tàn.

Nước mắt Ngụy Tiểu Vi nhỏ thành hạt châu, dường như muốn không quan tâm đến bất cứ thứ gì xông lên phía trước, nếu không có Từ Phượng Nguyệt đang cúi đầu cắn răng cứng rắn ngăn cản, thì chắc chắn đã trở thành thảm kịch.

Chỉ nhấc tay, uy lực đã cuồn cuộn như sông biển!

Đây chính là thực lực đáng sợ của Võ Vương đỉnh phong.

Khoảnh khắc này.

Toàn bộ trấn Thanh Hà đều cảm nhận được rõ ràng thế nào gọi là tuyệt vọng, chỉ có thể để mặc cho thảm kịch xảy ra ở trước mắt!

Nhìn thấy biển linh lực chỉ còn cách một đoạn, Trần Thương Vân cũng cảm nhận được khí tức chết chóc, hắn vội vã ngoái đầu lại nhìn, trong mắt tràn ngập ánh sáng cầu khẩn!

Không đợi Trần Thương Vân lên tiếng, biển linh lực đáng sợ đã như nước trút xuống!

“Oanh!”

Uy áp đáng sợ như cuồng phong gào thét lao đến, cửa gỗ của căn nhà cỏ cũng lung lay trong gió!

Yên tĩnh an lành ngắn ngủi này, cuối cùng vẫn là bị quấy nhiễu đến không còn chút nào, cho dù không muốn nhiễm đến hỗn loạn của thế gian, nhưng khổ nỗi thân ở hồng trần, chung quy vẫn là khó có thể yên tĩnh.

Dịch Phong bất đắc dĩ lắc đầu, tay áo dài vung nhẹ về phía trước.

Trong chớp mắt.

Mặc cho biển linh lực ngập trời, trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.

Một cái vung tay nhẹ nhàng, đủ loại uy thế đã tiêu tán không còn thấy dấu vết bóng dáng, ba cỗ linh lực đáng sợ hội tụ lại, cũng bị một trận gió nhẹ thổi tan, chỉ còn nắng sớm chiếu xuống trước cửa như ngày bình thường.

Trời trong gió nhẹ, trời sáng khí trong.

Trước cửa không có bất luận âm hưởng dư thừa nào, đã khôi phục lại sự yên tĩnh an lành như trước, yên tĩnh đến mức khiến cho tâm tình mọi người cảm thấy an ổn, nhưng vào giờ phút này lại có vẻ hơi quỷ dị…

Yên tĩnh bất ngờ, đột nhiên khiến cho bách tính trấn Thanh Hà sững người, khi cảm nhận được nắng ấm áp sáng rực, vô cùng ấm áp giống như sau cơn mưa trời lại sáng, có không ít người mơ hồ nước mắt nhìn lên.

Vừa nhìn lên, trong mắt tất cả bách tính đã bắt đầu lan tràn sự chấn động!

Cửa gỗ vẫn ở trước mặt, thành chủ đại nhân lại giống như không có chuyện gì, cảnh tượng đáng sợ vừa này, càng là không thấy bóng dáng, tất cả giống như một cơn ác mộng.

Sao có thể như thế được…

Càng ngày càng có nhiều người kinh nghi ngước mắt, không dám tin ngẩn người đứng thẳng bất động.

Con ngươi của lão tộc trưởng tràn ngập chấn động, giống như nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ mà cả đời này chưa bao giờ nhìn thấy, hắn thật sự không thể tin được, ba đại Võ Vương liên thủ đánh một đòn, thế mà trong nháy mắt lại biến thành hư vô!

“Chuyện này…”

Đám người Ngụy Tiểu Vi đứng ở sau lưng, căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Dịch Phong vẫn đứng yên suy nghĩ xuất thần như trước, nhất thời đầu óc không phản ứng kịp.

Tất cả mọi người ngây ngốc đứng nhìn, gần như hóa đá!

Chỉ có duy nhất Trần Thương Vân đứng ở trước cửa, giống như sống sót tai tai nạn ngồi phịch trên mặt đất, cả người đã toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa, bất giác thở phào một hơi.

“Hô…”

Trước cửa.

Ba vị Võ Vương đứng ở phía đối diện vẫn luôn không lên tiếng, sự chấn động trong mắt so với bất kỳ người nào khác càng rõ ràng hơn, trong lòng giống như có hòn đá lớn rơi xuống mặt hồ, làn sóng chấn động mênh mông không kết thúc!