“Sao lại đánh đến trấn Thanh Hà chúng ta rồi, lẽ nào Nghiệp Thành đã bị công phá rồi sao?”
…
Nhìn thấy dáng vẻ đầu tóc tán loạn của thành chủ đại nhân, bên dưới mặt đất không ngừng vang lên tiếng kinh hô cùng với lời bàn tán xôn xao, đến lão tộc trưởng và một đám cao thủ của Từ Phượng Nguyệt, cũng kinh hãi đến nắm chặt hai tay!
Trong lúc nhất thời, người người trên đường phố trần Thanh Hà cảm thấy bất an, mấy ngàn ánh mắt ngước lên không trung nhìn mấy đạo thân ảnh đáng sợ, mọi người bị hù dọa đến sắc mặt không ngừng toát ra thần sắc kính sợ.
Sắc mặt trấn trưởng biến ảo nhiều lần, quay lại nhìn theo bản năng trong mắt tràn nhập vẻ hoang mang.
“Rõ ràng là thành chủ đại nhân bị đám người kia đuổi giết đến trấn Thanh Hà chúng ta, tại sao lại như thế?”
“Chuyện này phải làm sao mới tốt đây!”
Sắc mặt lão tộc trưởng sầm lại, căng mắt nhìn mấy người ở trên không trung, ngữ khí ngưng trọng.
“Sợ rằng mấy vị kia cũng là cường giả Võ Vương, mới có thể khiến cho thành chủ thua trận bị thương như thế, bây giờ ngay cả thành chủ đại nhân cũng không địch lại được, e rằng Nghiệp Thành đã thất thủ rồi…”
“Chúng ta, căn bản không có sức lực nhúng tay vào giao đấu của người ở tầng bậc này!”
Một câu khiến cho bốn phía rơi vào yên tĩnh.
Cho dù trấn Thanh Hà trên dưới một lòng, nhưng sau khi nhìn thấy thành chủ đại nhân rơi và thế thất bại, lại nghe được lời nói căng thẳng của lão tộc trưởng, mọi người đều rơi vào tuyệt vọng, hai tay nắm thật chặt.
Tất cả ánh mắt, đều tập trung trên người thành chủ đầu tóc tán loạn đứng ở trên không trung, vị đại nhân này giống như là hi vọng cuối cùng, có người không ngừng cắn răng thấp thỏm âm thầm khẩn cầu khích lệ!
Nhưng mà.
Trần Thương Vân đúng là đã đến lúc nỏ mạnh hết đà, có thể ở trong tình huống ba đại Võ Vương liên thủ truy sát bỏ chạy được mấy trăm dặm, đã có thể được gọi là kỳ tích, lúc này căn bản không thể nào xoay chuyển được chiến cuộc, đến sức mạnh chống cự cũng biến mất!
“Oành!”
Lại một chưởng đánh thẳng đến, Trần Thương Vân bị đánh ngã rơi xuống mặt đất!
“Oành!”
Nhà giữa những tán cây sụp đổ, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, khiến cho dân chúng kinh hãi liên tiếp lui về phía sau, trong nháy mắt sĩ khí của trần Thanh Hà bị đánh vỡ tan tành!
“Tiêu rồi…”
Trong lúc lão tộc trưởng run giọng lẩm bẩm, mọi người của trấn Thanh Hà đã mặt xám như tro.
Dường như Trần Thương Vân vẫn như trước không hề từ bỏ, cắn răng khó khăn bò ra khỏi hố, uống liên tiếp mấy viên đan dược, sau đó bay về phía chân núi!
Thấy thế, ba vị cường giả Võ Vương cũng không dám chậm trễ, đằng đằng sát khí đuổi theo sát phía sau!
“Sưu! Sưu! Sưu!”
Mấy đạo lưu quang hiện lên, phảng phất như kết thúc của trận chiến này sẽ kết thúc ở trấn Thanh Hà, có không ít người trong đó bao gồm cả lão tộc trưởng, đều không nghĩ gì được nhiều nữa, vội vàng đuổi theo về phía chân núi!
Đám đông nghìn nghịt không ngừng điên cuồng chạy, trên mặt đất truyền ra tiếng chấn động rõ ràng.
Trước mắt.
Mấy vị cường giả kia đã đuổi đến phía sau thành chủ, thành chủ đại nhân cũng dừng bước ở chân núi, đột nhiên tình huống trở thành tình thế giằng co, mấy ngàn bách tính đuổi theo sát phía sau, cũng vô cùng căng thẳng.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ thành chủ dựa vào cửa phòng, có không ít phu phụ còn trở nên nơm nớp lo sợ!
Phía sau cánh cửa kia, chính là học đường của trấn Thanh Hà, bên trong có không ít trẻ nhỏ, đại chiến Võ Vương sắp phân chia thắng bại ở đây, chắc chắn sẽ gây tai họa cho người vô tội.
Bên trong thư viện này không chỉ có Dịch tiên sinh nho nhã yếu ớt, đứng trước mặt Võ Vương không có một chút lực ngăn cản nào, sau đây nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, không biết có bao nhiêu đứa trẻ sẽ phải mất mạng ở nơi này…
Vậy phải làm sao bây giờ!
Đột nhiên tình thế giằng co trở nên vô cùng căng thẳng, thần sắc tuyệt vọng mọi chuyện tiêu đời rồi tràn ngập trên khuôn mặt của mọi người!
Đúng vào lúc đó.
Bên trong cánh cửa học đường, Dịch phong đang dạy học mắt nhìn quyển sách ở trong tay, ngữ khí nghiêm túc lên tiếng răn dạy, phảng phất như hai mắt không cần nhìn kỹ, cũng có thể nắm rõ tất cả mọi thứ trong phòng học như lòng bàn tay.
“Không để ý đến chuyện ở bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, đây mới là sự chú tâm của người đọc sách, vì sao các ngươi lại hết nhìn đông lại nhìn tây, lẽ nào đã quên những lời lúc trước ta dạy bảo rồi sao?”
Lời nói vừa cất lên, có không ít đứa trẻ đang nhìn ra phía bên ngoài xấu hổ đứng dậy hành lễ, vô cùng sợ hãi tự trách, nhưng cũng có mấy quỷ gây sự cả mặt do dự, sau khi yên lặng nhìn nhau thì đứng dậy giải thích.
“Tiên sinh dạy đúng…”
“Nhưng bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân, hình như có chuyện lớn gì đó.”
“Tiên sinh không biết, đêm qua con nghe cha nói, hình như trên trấn sắp đánh trận, ngoài cửa có rất nhiều tiếng bước chân, có phải là đã đánh vào đây rồi không…”