Trần Thương Vân lại cười bước vào trong phòng, đặt chiếc khay lên bên trên bàn tròn nhỏ, tận tay cầm một bát nước canh nhỏ ở trong chiếc khay lên, sau đó mỉm cười ngồi xuống ngước mắt lên tiếng.
“Hân Nhi, mau ngồi xuống đi.”
Loại dáng vẻ từ ái kia, khiến cho Trần Vũ Hân nhìn thấy càng thêm kinh ngạc.
Liếc nhìn bát cảnh nhỏ, nàng ta khó có thể tin đến mức mở to đôi mắt đẹp.
“Phụ thân…”
“Người sao thế, sao lại đột nhiên…”
Trần Thương Vân cười gật đầu, trong mắt lộ ra mấy phần từ ái.
“Đây không phải là canh linh tầm mà con thích nhất sao?”
“Ta còn nhớ, khi con còn bé cực kỳ thích ăn canh này, sau này vi phụ trở thành chủ nhân của Nghiệp Thành, cả ngày công việc quấn thân, thật sự không có thời gian rảnh rỗi nấu canh này, hôm nay nhớ lại, những năm nay vi phụ đúng là hoàn toàn sơ sót đối với con, con đừng trách tội vi phụ.”
Nghe thất lời này.
Trong lòng Trần Vũ Hân chỉ cảm thấy chua xót, có loại cảm xúc phức tạp không nói nên lời.
Nhìn bát canh ở trên bàn, đủ loại áp lực nhiều năm nay nàng ta phải chịu, trong nháy mắt đều dâng lên, trong mắt bất giác nổi lên ánh sáng, yên lặng ngồi xuống cẩn thận cầm lấy thìa.
Một bát canh, vượt xa đủ loại tán dương công tích, phảng phất như khiến cho Trần Vũ Hân trở lại thời gian đơn giản vui sướng nhất, cảm nhận được tình thân và tình cha lâu nay không cảm nhận được.
Khoảnh khắc này.
Dường như Trần Vũ Hân đã không còn là đại tiểu thư cao cao tại thượng, chỉ là một tiểu cô nương đã từng hồn nhiên ngây thơ.
Ăn nước canh này, tất cả mọi thứ đều tươi đẹp như ban đầu.
Vẫn là hương vị năm đó, vẫn là ấm áp trước đây.
Mới ăn được mấy thìa, ký ức đơn giản vui vẻ chôn sâu ở trong lòng, vào khoảnh khắc này ngập tràn trong lòng, những sơn hào hải vị mà nàng từng được ăn, tất cả đều kém xa mùi vị quấn quanh miệng của bát canh này.
Cha con hai người ngồi đối diện nhau yên lặng không nói gì, trong mắt đều toát ra ý cười đã lâu không thấy.
Cho dù bát canh nhìn thấy đáy đã lâu.
Trên khuôn mặt của Trần Vũ Hân, chỉ bộ lộ ra vẻ xúc động và vui vẻ không nói nên lời, không còn thần sắc thanh lãnh của ngày trước, cả người đều cảm thấy ấm áp và xúc động không thể dùng lời nói để miêu tả, còn có một chút tiếc nuối vì chưa thỏa mãn, giống như chén canh này có giá trị liên thành, so với bất luận trân bảo nào đều khiến cho nàng vô cùng vui vẻ.
Nhưng khi trong mắt nàng ta ngấn lệ ngước mắt lên nhìn, trước mặt đã sớm không có một ai.
Phụ thân vừa mới mỉm cười bầu bạn, lúc này đã chẳng biết đi đầu, ngoại trừ cửa sổ mở có gió đêm thanh lãnh thổi vào, cũng chỉ có tiếng bách tính khó lờ mờ từ xa truyền đến.
Đột nhiên.
Trần Vũ Hân nghe thấy tiếng khóc, chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng gấp gáp, tay ngọc run lên, trong nháy mắt chiếc thìa rơi xuống đất!
“Răng rắc!”
Chiếc thìa vỡ vụn thành từng mảnh, có một dự cảm nào đó cực kỳ không ổn, giống như Trường Giang Hoàng Hà cồn cuồn cuộn bao phủ kinh hỉ ngắn ngủi của Trần Vũ Hân, đột nhiên cả mặt nàng giống như bừng tỉnh từ trong mộng, sắc mặt đã trở nên trắng bệch!
“Phụ thân? Phụ thân!”
Mặc cho Trần Vũ Hân gào thét đi tìm, phủ thành chủ đã không còn thân ảnh của phụ thân nàng ta.
Ở phía xe trên bầu trời đêm.
Trần Thương Vân quan sát tình cảnh thê thảm của Nghiệp Thành, trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp, mãi đến khi nghe thấy tiếng gào thét lờ mờ, hắn ta vội vã cắn răng thu hồi ánh mắt cuối cùng, quay người trên mặt mang theo vẻ kiên quyết, thân hình lóe lên bay vào trong mây!
Bên bờ Tháp Hà.
Mây đen gió lớn.
Trần Thương Vân vừa mới đáp xuống đất chắp tay đứng yên, đôi mắt khép hờ, để mặt cho gió lạnh quất vào mặt, thần sắc giá lạnh trên mặt hắn ta chưa từng có một chút dao động, bên trong mày kiếm toát ra một cỗ ý chí chiến đấu vô cùng đáng sợ.
Bốn phía trở nên lạnh giá vô cùng, vạn vật yên tĩnh đến lạ thường.
Mãi đến khi.
Mấy đạo thân ảnh từ trên không rơi xuống, ban đêm yên tĩnh bị tiếng cười to hoàn toàn đánh vỡ!
“Ha ha ha…”
“Trần Thương Vân, ngươi dám một mình độc chiến với chúng ta, hẳn là muốn tự tìm đường chết?!”
Mấy vị lão giả tóc trắng chầm chậm từ trên không đáp xuống, cả người tản ra khí tức đáng sở, nhìn thấy Trần Thương Vân một mình một thân đứng thẳng ở đó, rồi lại thấy bốn phía không có bất kỳ khí tức gì, ý cười mỉa mai trong mắt bọn họ càng hiện rõ ràng hơn.
“Trần Thương Vân, ngươi không có chút chuẩn bị nào đã dám đến ước chiến với chúng ta, đúng thật là cuồng ngạo!”
“Bản tọa còn tưởng rằng có trợ thủ gì, hóa ra chỉ có một mình ngươi đến đây, khinh thường chúng ta như thế, ngươi nhất định phải trả cái giá thật lớn!”
“Cùng là đỉnh phong Võ Vương, ngươi sao có thể một mình chiến đấu với ba người chúng ta?”