Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2062 - Lựa chọn của thành chủ




“Bất luận như thế nào, chúng ta cũng đến thử một lần!”

“Lời này có lý, vị kia tiền bối Võ Hoàng kia chính là hy vọng cuối cùng của chúng ta, không cần biết bỏ ra cái giá gì, chúng ta đều phải cố hết sức cầu xin!”

Một đám người càng nói càng gấp, trong mắt lộ ra thần sắc dứt khoát đập nồi dìm thuyền.

Lúc này, phảng phất như chỉ cần có thể mời được Dịch tiên sinh ra tay, bất cứ chuyện gì bọn họ cũng không quan tâm, cố gắng tìm được một chút hy vọng sống, so với bất kỳ điều gì khác càng quan trọng hơn!

Nhìn trong mắt những người đứng đầu Nghiệp Thành lộ ra vẻ kiên quyết, Trần Vũ Hân bất đắc dĩ rơi vào trầm mặc.

Nàng so với bất kỳ người nào đều hiểu rõ thực lực của Dịch tiên sinh hơn, nếu như hắn ra tay, ngăn cơn sóng dữ này cũng không tính là quá khó, nhưng các nàng đã liên tục đắc tội với vị tiền bối kia, cơ hội cuối cùng đã sớm bị cắt đứt.

Nếu như có thể xin giúp đỡ, còn cần gì ủ rũ ở chỗ này?

Đúng thật là tự gây nghiệt, không thể sống.

Trần Vũ Hân càng nghĩ càng hối hận, nghe thấy trong đại sảnh không ngừng vang lên âm thanh tranh chấp gấp gáp, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, đến dũng khí lên tiếng cũng không có.

Mãi đến cuối cùng Thành chủ đại nhân cũng lên tiếng, cảnh tượng hỗn loạn mới có chút bình tĩnh lại.

“Các vị.”

Tiếng nói trầm trầm vang lên, tất cả mọi người nghe tiếng nhìn chăm chú.

Trần Thương Vân ngồi thẳng người trên đại ỷ, vẫn là thần sắc trầm ổn kia, dường như so với ngày trước không có gì khác biệt, tư thế tất cả đều nắm ở trong lòng bàn tay, vững như Thái Sơn, lập tức đã trấn trụ được tất cả mọi người.

Cuối cùng cảnh tượng cũng miễn cưỡng yên tĩnh lại.

Những nhân vật đứng đầu Nghiệp Thành kia kiên nhẫn yên lặng chờ, chờ đợi thượng sách trong lòng thành chủ đại nhân.

Nhưng khi Trần Thương Vân lên tiếng lần nữa, mọi người nghe xong lại là đưa mắt nhìn nhau.

“Hiện tại Nghiệp Thành ta chịu đủ loại chiến hỏa, quân dân đều có thương vong, việc cấp bách bây giờ là an ổn lòng người, mời các vị đồng tâm hiệp lực thể hiện hết tài năng của mình, chuyện thủ thành vô cùng cấp bách, tất cả mọi thứ trong thành đều không được lơ là, bắt đầu từ ngày hôm nay, các gia tộc lớn phải phái nhân thủ ra, giúp đỡ điều động vận chuyển lương thảo, để bảo đảm chi phí ăn dùng mỗi ngày của quân dân, nhà cửa và đường trong thành bị sụp đổ, cũng cần phải phái người đi dọn dẹp tu sửa.”

“Đại chiến hết sức căng thẳng, chúng ta nhất định phải lấy bách tính Nghiệp Thành làm trọng, bất luận xảy ra bất cứ chuyện gì, tuyệt đối không thể tự loạn trận cước trước, bất luận người nào xuất hiện chuyện gì, cũng không thể ném bỏ bách tính vứt thành mà chạy.”

“Nếu như Trần Thương Vân ta xảy ra chuyện gì, chủ nhân đời tiếp theo của Nghiệp Thành, sẽ do Tống Hải Lương kế nhiệm!”

Lời nói này vừa kết thúc, tất cả mọi người nghe xong vô cùng bất ngờ.

Đứng trước mặt tình thế nguy cơ như thế, thành chủ đại nhân không nhắc đến một một lời quyết sách mấu chốt cầu viện Dịch tiên sinh, ngược lại sắp xếp đủ loại chuyện vặt vãnh trong thành, thậm chí ngay cả người đảm nhiệm thành chủ đời tiếp theo cũng được tuyên bố.

Lời nói này, nghe thế nào cũng cảm thấy là lạ?

Đến gia chủ Tống gia Tống Hải Lương, đột nhiên được chỉ mặt bảo nhiệm thành chủ đời tiếp theo, nhất thời cũng không phản ứng kịp, cũng không suy nghĩ được gì nhiều, chỉ có cả mặt mê mang.

Mọi người đang muốn lên tiếng, Trần Thương Vân đã đứng dậy rời đi.

“Các vị.”

“Buổi nghị sự hôm nay đến đây kết thúc, mong rằng mỗi người đềm làm hết chức trách của mình bảo vệ Nghiệp Thành yên ổn.”

Nhìn bóng lưng thành chủ đại nhân đứng dậy rời đi, cho dù đám nhân vật lớn đứng đầu Nghiệp Thành cả mặt đều mang vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không có cơ hội lên tiếng nữa, đành phải hành lễ cáo từ, mang theo các loại nghi ngờ rời đi.

Đột nhiên đại sảnh trở nên vô cùng vắng vẻ.

Trần Vũ Hân mộy mình ngồi yên, vô cùng nghi hoặc nhíu lông mày lại.

Nàng ta vẫn luôn cảm thấy, những lời nói vừa rồi của phụ thân đại nhân rất kỳ lạ, so với tác phong bá khí cường thế ngày trước, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, cho dù đã trở lại khuê phòng ngồi một mình, Trần Vũ Hân cũng khó giải thích được nghi hoặc ở trong đầu.

Đúng vào lúc Trần Vũ Hân đang thấp thỏm đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cửa phòng lại nhẹ nhàng mở ra.

Người đi đến, chính là phụ thân mà nàng ta đột nhiên cảm thấy xa lạ.

Trần Thương Vân không còn dáng vẻ uy nghiêm ngày trước, cũng không thấy chiến trận tôn quý tiền hô hậu ủng, chỉ một thân một mình yên lặng bước vào, trong tay còn cầm một chiếc khay làm bằng gỗ lim.

Trần Vũ Hân nhìn đến trong mắt lộ ra vẻ ơ hồ.

Dáng vẻ trước mắt vô cùng bình thản, người đó vẫn còn là phụ thân thành chủ vô cùng uy nghiêm của nàng ta sao?

Không đợi Trần Vũ Hân lên tiếng.