Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 205: Ông đây không có gì để nói với ngươi hết




Quản Vân Bằng hơi kinh ngạc nói: “Ta hình như còn chưa nói cho Hám Thiên Khuyết biết địa chỉ của tiền bối mà nhỉ, sao hắn lại đến chỗ này của tiền bối?

Trong lòng có nghi ngờ, dường như hắn cảm giác được gì đó, mắt hắn đột nhiên giật một cái.

Vội vàng định thần nhìn qua, tức khắc thấy Hám Thiên Khuyết mắt đỏ ngầu, giương trường kiếm trong tay lên chĩa về phía võ quán mà chém.

“Đậu má!”

Trong lòng Quản Vân Bằng rùng mình một cái, lúc này tim hắn suýt chút nữa nhảy ra.

Chết rồi, chết rồi.

Tim Quản Vân Bằng như bị mắc kẹt ở cổ họng, đồng thời miệng run lên, những gì Võ Tôn đã tu luyện được đã bộc lộ hoàn toàn ra ngoài, hắn lao về phía Hán Thiên Khuyết với tốc độ chưa từng có.

“Mau lên.”

“Mau mau.”

Vừa xông lên phía trước, đồng thời Quản Vân Bằng vừa thầm cầu nguyện, chỉ sợ bản thân chậm mất một bước.

“Chết đi!”

Khi thanh kiếm được giáng xuống, những luồng sức mạnh khủng khiếp trên người của Hán Thiên Khuyết hoàn toàn được giải phóng ra, ánh mắt hắn loé lên những tia sáng lạnh buốt dày đặc.

Chính vào lúc này, hắn bị một đòn khủng khiếp không thể miêu tả được đánh úp.

Đường kiếm này còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Gần như ngay tức khắc đã phá vỡ được đường kiếm của Hán Thiên Khuyết, khiến nó tan biến ngay trên bầu trời.

“Là ai?”

“Kẻ nào làm hỏng chuyện tốt của ta?”

Nhìn thấy thanh kiếm của mình đã bị chặn lại, Hán Thiên Khuyết ngay lập tức giận dữ, trừng đôi mắt nhìn sang bên cạnh, nhưng lại bàng hoàng nhận ra đó là Quản Vân Bằng.

Hắn vừa định mở mồm hỏi Quản Vân Bằng tại sao lại phá hoại chuyện tốt của hắn, nhưng lại phát hiện Quan Vân Bằng đang nổi giận đùng đùng lao về phía hắn và đấm vào mặt hắn.

“Phụt!”

Hán Thiên Khuyết làm sao có thể chống đỡ được đòn tấn công của Quản Vân Bằng, miệng hắn lập tức phun ra một búng máu, văng ra ngoài rồi tiếp đất một cách đau đớn.

“Ngươi, ngươi định làm gì?”

Sau khi bò dậy từ mặt đất, Hán Thiên Khuyết hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị.

Nhưng hắn vừa mới phát ra tiếng nói, Quản Vân Bằng tức giận vung thanh trường kiếm trong tay, một kiếm chém về phía hắn.

Nhìn thấy thanh quang kiếm này, Hán Thiên Khuyết bị doạ đến rùng mình, cơ thể vút qua, lập tức co giò bỏ chạy.

Xẹt!

Chém hụt một nhát khiến Quản Vân Bằng càng thêm tức giận, lòng bàn tay nâng lên, ý lạnh lại tiếp tục lướt qua.

Cơn lạnh lẽo này này chỉ sượt qua đầu của Hán Thiên Khuyết, suýt chút nữa là Hán Thiên Khuyết sẽ mất đi nửa cái đầu.

Nhưng Quản Vân Bằng vẫn không từ bỏ ý định của mình, khuôn mặt đỏ bừng lại tiếp tục tung ra một loạt đòn đánh công kích Hán Thiên Khuyết.

Một lúc sau.

Hán Thiên Khuyết bị đánh đến chạy tán loạn, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.

“Lão Quản, có phải chúng ta có hiểu lầm gì đó không, ngươi như vậy là làm sao vậy?” Hán Thiên Khuyết vừa khóc vừa hét lớn hỏi.

“Hiểu lầm?”

“Ta đã hiểu lầm nhà ngươi!”

Quản Vân Bằng chửi như tát nước, đồng thời vung ra một nhát kiếm, hắn hét lên: “Thiên Khuyết, ta hỏi ngươi, có phải ngươi vì ghen tị với việc ta đã đột phá được Võ Tôn nên đã cố ý hãm hại ta.”

“Hãm hại ngươi sao?”

Hán Thiên Khuyết tỏ vẻ mơ hồ, vừa cố gắng trốn tránh những đòn công kích của Quản Vân Bằng, vừa vẻ mặt buồn bã hỏi: “Ngươi chắc chắn đã hiểu lầm gì đó rồi, ta làm sao có thể hại ngươi được chứ?”

“Hừ, ngươi còn không chịu thừa nhận?”

Quản Vân Bằng không ngừng tấn công, khuôn mặt u ám mắng mỏ: “Thiên Khuyết, Quản Vân Bằng ta thực sự đã nhìn nhầm ngươi rồi, quen biết nhau nghìn năm rồi, ta luôn coi ngươi là bạn tốt của ta, nhưng ta không thể ngờ ngươi lại là một người nham hiểm như vậy, ta có bất kì cơ hội nào cũng nghĩ đến ngươi, nhưng ngươi lại vì ghen tị mà lại hãm hại ta!”

Hàn Thiên Khuyết nghe những lời nói tổn thương của Quản Vân Bằng, buồn đến sắp khóc.

Hắn không hiểu vì sao Quản Vân Bằng vừa nãy vẫn còn bình thường mà, sao bây giờ lại đối đầu gay gắt như vậy.

“Rốt cuộc là có chuyện gì, chúng ta có việc gì thì từ từ với nhau!”

“Từ từ nói?”

“Ông đây không có gì để nói với ngươi hết!”

“Ngươi, ta thực sự không hiểu ngươi đang bị gì nữa!” Hàn Thiên Khuyết vội vàng đến nhảy dựng lên, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta đã đắc tội gì với ngươi rồi, ngươi nói cho ta nghe đi chứ!”

“Được lắm, nếu ngươi đã muốn giả ngốc như vậy thì ta đây sẽ vạch mặt ngươi!”

Quản Vân Bằng chỉ vào võ quán cách đó không xa hét lớn: “Ta hỏi ngươi, ngươi biết ta có được cơ duyên ở võ quán này, biết võ quán này là ân nhân của ta, nhưng ngươi lại còn dùng kiếm tấn công, ngươi nói đây không phải ghen tị là gì chứ, cho dù ngươi muốn chết thì cũng đừng lôi theo ta chứ?”

Nghe vậy.

Hám Thiên Khuyết sửng sốt, giọng nói trở nên run rẩy hỏi: “Ngươi nói, đây là nơi ở của vị tiền bối đã cho ngươi cơ duyên sao?”

“Không thì sao?”

Quản Vân Bằng tức giận mắng, quay đầu nhìn lại võ quán thấy không có động tĩnh gì, mới yên tâm.

Vẫn ổn.

May mà người trong võ quán vẫn chưa phát hiện ra.

Nếu không thì, mười cái mạng cũng không đủ để họ chết.

Nhưng với sự chắc chắn của Quản Vân Bằng, tâm trí Hám Thiên Khuyết hệt như bị sét đánh.

Từ cấm chế mà hắn đặt trên người Diệp Bắc, hắn biết được rằng Diệp Bắc chỉ dừng lại duy nhất ở nơi này trong thành Bình Giang mà thôi, cho nên chẳng phải nơi này là nơi đã dọa dẫm đồ đệ của hắn hay sao?

Sao mà…

Sao mà lại trở thành nơi mà Quản Vân Bằng có được cơ duyên chứ?