Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 204: Hoá ra là đến chỗ này của tiền bối




“Thiên Khuyết lão đầu, ta tiện ngồi trên phi kiếm của ngươi luôn, ngươi mau mau ngự kiếm đi!” Trước lúc xuất phát, Quản Vân Bằng nói với Hám Thiên Khuyết: “Dù sao ta vừa mới đột phá, khí tức vẫn chưa ổn định, cần phải điều tức.”

“Được, ngươi điều tức đi.”

Hám Thiên Khuyết nhìn khí tức Võ Tôn của Quản Vân Bằng, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ, lại càng thêm vội vã hơn.

Nếu như thật sự có thể kiếm được một chút cơ duyên, thì hắn cũng có thể đột phá Võ Tôn theo ý nguyện rồi.

“Nhưng trước khi đến chỗ của vị tiền bối kia, ta cần đi giải quyết một chuyện riêng tư trước!” Hám Thiên Khuyết bày tỏ.

“Ngươi rốt cuộc có chuyện riêng gì quan trọng mà nhất định phải vội vàng giải quyết thế?” Quản Vân Bằng không hiểu hỏi bạn của mình.

Nghe xong, sắc mặt của Hám Thiên Khuyết trầm xuống, toát ra vẻ giận dữ nói: “Ở thành Bình Giang kia có mấy kẻ có mắt không tròng doạ nạt đồ đệ của ta, ngươi nói xem có tức không cơ chứ?”

“Hoá ra là vậy.”

Quản Vân Bằng gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, huống hồ hắn cũng biết tính cách của Hám Thiên Khuyết. Việc hắn thực sự muốn làm, ai cũng không cản nổi, càng không nói đến sự việc liên quan đến tên đồ đệ bảo bối kia của hắn.

“Có điều…”

Hám Thiên Khuyết nhớ lại các kiểu căng thẳng của Diệp Bắc, hắn cũng không dám lơ là cảnh giác, nghĩ đi nghĩ lại, hắn bèn nói với Quản Vân Bằng: “Nghe đồ đệ của ta nói, mấy người này khá là mạnh, cho nên nếu thật sự gặp phải phiền toái gì ngoài ý muốn, còn phiền ngươi giúp đỡ một tay!”

Nghe xong.

Quản Vân Bằng tỏ vẻ kiêu ngạo.

Bình thường Thiên Khuyết lão đầu này cao ngạo đến dọa người, từ trước đến nay không cúi đầu trước ai, nhưng hiện tại lại nói với hắn mấy lời này.

Xem ra Võ Tôn khác biệt như vậy đấy.

Ở trước mặt sức mạnh cường đại, cho dù là cái loại người bảo thủ như Hám Thiên Khuyết, cũng biết mở miệng cầu cứu.

“Được, thực sự có chuyện ngươi không thể giải quyết ta tất nhiên sẽ ra tay giúp ngươi.” Cho nên, Quản Vân Bằng sao có thể từ chối Hám Thiên Khuyết, hơi hơi ưỡn ngực đầy vẻ kiêu hãnh nói.

“Có lòng rồi”

Hám Thiên Khuyết cúi cúi đầu, hào quang dưới bàn chân nổi lên, trường kiếm hóa thành ba thước, vụt đi phía xa với tốc độ của sao băng.

Mà Quản Vân Bằng ngồi xếp bằng trên ngự kiếm cũng nhắm mắt lại, bắt đầu tĩnh tâm điều tức, củng cố căn cơ tu vi mới bước vào Võ Tôn của mình.

Xa tít vạn dặm.

Đối với tu vi Võ Tông của Hám Thiên Khuyết mà nói, cũng không cần dùng quá nhiều thời gian.

Chạng vạng tối hôm trước xuất phát, hiện tại mới là sáng sớm tinh mơ của ngày hôm sau, hai người bọn họ đã ngự kiếm đến trên không trung của võ quán.

“Chính là chỗ này.”

Hám Thiên Khuyết mắt nhìn chằm chằm xuống võ quán nhỏ bên dưới, phát ra âm thanh đầy phẫn nộ.

“Thôi, ngươi đi xử lý trước đi, ta ở đây đợi ngươi, đến lúc thật sự cần ta, ta sẽ ra tay.” Quản Vân Bằng ngồi xếp bằng ở trên không trung, âm thanh thản nhiên từ miệng hắn truyền ra.

Nhưng lại không hề mở mắt, tâm tư cũng chỉ tập trung vào tu luyện.

“Được, vậy thì Quản lão đầu ngươi ở đây đợi ta một lát, ta đi diệt bọn chúng liền quay lại ngay.”

Hám Thiên Quyết thu hồi trường kiếm, sau đó liền lướt xuống phía dưới, hạ xuống một bãi đất trống ở phía sau võ quán.

Lý do hắn không hạ xuống ngay ở cửa chính, là bởi hắn cũng có phần cảnh giác, không muốn rút dây động rừng.

Thế là hắn dự định đánh giá cái võ quán này trước.

Sau một hồi đánh giá, Hám Thiên Khuyết liền bỏ xuống sự cảnh giác trong lòng.

Có vẻ như.

Cũng không có gì là không giống bình thường cả.

Không nói đến việc không hề có chút khí tức gì, ở phạm vi xung quanh võ quán này cũng không thấy cái trận pháp gì cả.

“Hừm, giả thần giả quỷ!”

“Một đám tiểu lâu la, thế mà dám dạt nạt đồ đệ của ta, biến mất dưới một kiếm này của ta đi!”

Mang theo phẫn nộ trong lòng, Hám Thiên Khuyết đạp vào chân không bay lên.

Cũng vào thời khắc đạp không này, bộc lộ ra khí thế của Võ Tông đỉnh phong, cùng với lòng bàn tay run lên một cái, trường kiếm trong tay cũng run lên.

Kèm theo một đạo hàn quang bức bách, một kiếm trên không trung toả ra ánh sáng chiếu rọi khắp bốn phía kéo theo một đạo tàn ảnh cực lớn chém về phía võ quán.

Hiển nhiên.

Hàm Thiên Khuyết dự định là một kiếm chém đi bay võ quán này.

Cũng cùng một thời khắc này, Quản Vân Bằng ngồi xếp bằng ở trên không trung cũng rời khỏi trạng thái tu luyện đi ra.

Bởi vì hắn nghĩ đi nghĩ lại, để một mình Hám Thiên Khuyết đi thì không tốt lắm.

Dù sao hai người bọn họ cũng là bạn bè với nhau hàng nghìn năm rồi, hắn làm như này có vẻ hơi cậy lớn, sẽ khiến người khác nghĩ rằng hắn đột phá Võ Tôn rồi thì liền thay đổi.

Lại nói, củng cố tu vi thì lúc nào cũng được, cũng không thiếu chút thời gian này.

Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi mở mắt ra.

Hả?

Sao lại có chút quen thuộc?

Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới, nhìn lướt qua một vòng, nhất thời nhìn thấy võ quán nhỏ kia.

“Ôi?”

“Thế mà lại đến chỗ này của tiền bối?”