Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 203: Ta đã biết từ lâu rồi




Nghe xong, Quản Vân Bằng nhất thời lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, lại vội vàng hỏi: “Vậy các vị tiền bối, có thể chỉ chỉ cho ta, làm thế nào mới có thể đi theo bên người tiên sinh không?”

“Ngươi?”

Đám người Ngô Vĩnh Hồng đánh giá Quản Vân Bằng từ trên xuống dưới một cái, lắc lắc đầu nói: “Kẻ gánh phân hình như tối qua cũng đã đột phá Võ Tôn rồi thì phải, ngươi vẫn chưa được đâu.”

Nói xong, ba người bọn họ liền xoay người rời đi.

Song Quản Vân Bằng ngơ ngác tại chỗ.

Gánh phân, đã đột phá Võ Tôn rồi?

Người hắn nhất thời bốc hào quang nóng rực, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ cách đi theo bên cạnh vị này.

Có điều thật sự bây giờ, ta vẫn nên trở về động phủ một chuyến, cảm ngộ ba chữ tiên sinh tặng này trước, đột phá Võ Tôn rồi lại tới.

Nói xong Quản Vân Bằng lướt trên không rời đi.

Sau khi về đến Ninh Sa động phủ, hắn lập tức bế qua không ra ngoài, cả ngày cảm ngộ ba chữ mà Dịch Phong tặng, cuối cùng sau ba ngày, hắn trực tiếp đột phá đến cảnh giới Võ Tôn.

Vừa rời khỏi động phủ, đang định tới Bình Giang Thành lần nữa thì phát hiện một vệt sáng từ xa lao đến.

“Hám Thiên Khuyết?”

Quản Vân Bằng kinh ngạc, nhìn thấy là người bạn cũ này, lập tức tươi cười đi lên đón.

“Này, Quản Vân Bằng ngươi còn chưa chết hả?” Hám Thiên Khuyết kinh ngạc hỏi Quản Vân Bằng: “Ta vừa nhận được tin, Hắc Kiếm truy sát ngươi, vốn nghĩ qua giúp ngươi, ngươi sao vẫn tốt đẹp mà ở trong động phủ thế?”

“Ông bạn cũ có lòng tốt rồi, có điều giúp ta thì không cần nữa rồi!”

Nói đoạn.

Khí thế cả người hắn bỗng nhiên bộc lộ ra.

Thấy thế, Hám Thiên Khuyết giật mình, trợn mắt kinh ngạc hỏi: “Rõ ràng lúc trước tu vi của ngươi còn thấp hơn ta, sao lại đột phá Võ Tôn rồi, sao có thể như thế được?”

“Không có gì là không thể!” Quản Vân Bằng cười nói: “Dù sao, dạo gần đây ta có được cơ duyên lớn.”

“Cơ duyên gì thế?” Hám Thiên Khuyết vội hỏi.

“Xem này.”

Quản Vân Bằng lấy ra giấy Tuyên Thành, đột nhiên toát ra kiếm ý cường hãn.

“Kiếm ý thật cường đại, ngươi lấy cái này từ đâu ra vậy?” Hám Thiên Khuyết hít một ngụm khí lạnh, hắn nhìn Quản Vân Bằng với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, liền vội vàng hỏi.

“Một vị cao nhân tặng cho ta đấy, ta bây giờ đang lúc muốn đi nhờ vả ngươi ấy.” Vân Quản Bằng mặt đầy sùng kính, nhìn bạn cũ đang một vẻ mặt đầy ngưỡng mộ ở bên cạnh, hắn hỏi: “Hay là, ngươi đi cùng ta?”

“Được không?”

Mắt Hám Thiên khuyết lóe lên một cái, nhất thời động tâm.

“Vị tiền bối này dốc hết sức với việc dìu dắt mấy hậu bối như chúng ta, ta cảm thấy, nếu như cung kính, cho dù không được đi theo cạnh tiền bối thì xin một phần cơ duyên vẫn sẽ được đấy.” Quản Vân Bằng nói.

“Được!”

Hám Thiên Khuyết mở miệng đáp ứng, kích động đến nỗi cả người run lên, hắn thực sự có thể nhìn thấy rất rõ ràng kiếm ý ở trong tờ giấy Tuyên Thành của Quản Vân Bằng, hắn luôn khổ sở mãi vì không thể đột phá Võ Tôn. Song, có chuyện tốt lành như này, tất nhiên là hắn không thể chờ đợi được nữa rồi.

“Được rồi, ngươi nói xem vị tiền bối đó ở nơi nào thế?” Hám Thiên Khuyết hỏi lại.

“Thành Bình Giang!”

“Thành Bình Giang?”

Mắt Hám Thiên Khuyết lóe lên một cái, nhếch miệng lên cười nói: “Thế thì không còn gì tốt hơn rồi, đúng lúc ở thành Bình Giang có kẻ đạo chích bắt nạt đồ đệ của ta, vừa lúc ta muốn đi báo thù đây, lần này qua đó đúng là nhất cử lưỡng tiện.”

Quay về đến bên trong động phủ, Hám Thiên Khuyết từ trên cao nhìn xuống đồ đệ Diệp Bắc bị phong ấn tu vi của mình.

“Ngươi hãy ở yên trong động phủ, vi phu và Quản sư thúc của ngươi cùng nhau xuống núi một chuyến, nhân tiện giúp ngươi diệt cái võ quán mà đã bắt nạt ngươi luôn.” Hám Thiên Khuyết dặn dò.

“Không được đâu!”

Mặt của Diệp Bắc biến sắc, vội vàng nói: “Tuyệt đối không được đâu sư phụ, ngươi nhất định không được đi, người của võ quản kia thật sự rất lớn mạnh đó.”

“Hừm, ý ta đã quyết, ngươi không cần nói nữa.”

Hám Thiên Khuyết âm trầm nói: “Cho dù võ quán ngươi nói rất mạnh thì căn bản cũng không cần sợ, dù sao lần là ta đi cùng Quản sư thúc của ngươi, Quản sư thúc của ngươi dạo gần đây có được cơ duyên lớn, đã đạt tới cảnh giới Võ Tôn rồi. Cho nên nếu như thật sự có gì ngoài ý muốn, Quản sư thúc của ngươi sẽ ra tay giúp đỡ thôi.”

“Sư phụ, ngươi nghe ta khuyên một câu, đến chỗ đó, cho dù là Võ Tôn cũng không có tác dụng gì đâu!” Diệp Bắc lời nói thành khẩn khuyên nhủ: “Với lại, ta tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi biết địa chỉ của võ quán đó ở nơi nào đâu.”

“Hừm, không cần ngươi nói, ta đã biết từ lâu rồi.” Hám Thiên Khuyết hừ lạnh trả lời.

Sắc mặt của Diệp Bắc kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết được?”

“Pháp bảo hộ thân của ngươi có khí tức của ta, do ta sợ ngươi gặp nguy hiểm gì, nhỡ không có cách gì cứu trợ được nên mới bố trí vào, cho nên ngươi từng đi đến nơi thì ta đều rõ hết.” Hám Thiên Khuyết nói.

“Cái gì?”

Sắc mặt của Diệp Bắc rất khó coi, hắn vốn nghĩ giữ kín không mở miệng nói ra địa chỉ của võ quán, thế mà không ngờ rằng...

Không quan tâm đến Diệp Bắc nữa, Hàm Thiên Khuyết đã hoá thành một vệt sáng rời đi, sau đó tụ họp cùng Quản Vân Bằng, chuẩn bị xuất phát về phía thành Bình Giang.