Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2021 - Ôm cây đợi thỏ (2)




Từ Dung không quan tâm được cái gì khác, nắm bắt thời cơ nhún người nhảy xuống dưới thành trì.

Chuyện này đã dọa sợ chết những đội viên khác!

Nhìn thấy cách đó không xa, có sự tồn tại đáng sợ tiêu diệt mị linh, mạo muội đến gần như thế, thật sự quá nguy hiểm!

Dù sao ngươi kia tuy là chém giết mị linh, nhưng cũng không cách nào phân biệt được là địch hay là bạn.

Mấy đội viên liếc mắt nhìn nhau, cũng lần lượt nhảy xuống dưới tường thành ngăn cản.

Một hồi thuyết phục khuyên can, đã là thời gian mấy giây.

Từ Dung quả quyết dứt khoát như thế nào, uy nghiêm lúc trước là đi sâu vào tận lòng người, căn bản không phải là người mà đội viên có thể ngăn cản, nhưng cũng lãng phí không ít thời gian.

Đợi đến khi Từ Dung điên cuồng chạy đến gần đó.

Bên phía Thanh Hà đã là thi thể khắp nơi, vẫn là cảnh tượng thê thảm chém đao như trước, khiến cho mọi người nhìn thấy hãi hùng khiếp sợ!

Từ Dung cũng là vô cùng hối hận, không cam lòng căn răng dậm chân!

“Đáng giận!”

“Vẫn là đến chậm một bước, cũng không thấy rõ rốt cuộc là sinh linh nào ra tay!”

Nghe thấy lời nói như thế, đội viên cũng có chút áy náy cúi đầu.

Từ Dung không quan tâm đến mọi người, đột nhiên ngước mắt nhìn bốn phía tìm kiếm, cầm kính viễn vọng, vội vàng mượn ánh trăng lờ mờ nhìn bốn phía xung quanh, vẫn còn muốn tìm được tung tích của sinh linh đáng sợ kia.

Đối mặt với dáng vẻ cố chấp như thế, các đội viên cũng cảm thấy tiếc nuối áy náy.

Cũng may thời gian không phụ người có lòng.

Cho dù sinh linh thần bí đáng sợ kia phi phàm, nhưng cũng vẫn là bị Từ Dung phát hiện ra bóng dáng.

Ở trên mặt đất phía xa dưới bóng trăng…

Một đạo thân ảnh vững bước đi xa, kèm theo ánh trăng yên tĩnh khiến người ta vô cùng khiếp sợ, sau huyết án diệt tộc tối nay, nhìn thấy cảnh tượng như thế, bất luận là người nào cũng đều sẽ cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Không cần suy nghĩ nhiều, đó chính là người cầm đầu!

Nhưng khi Từ Dung phấn chấn khóa chặt mục tiêu.

Đạo thân ảnh kia nhìn có vẻ vô cùng bình thường, giống như là bóng lưng của nam tử loài người!

Trong nháy mắt.

Trong lòng Từ Dung kinh ngạc lộp bộp một tiếng, cảm thấy mấy phần không thể tưởng tượng được.

Vội vã điều chỉnh kính viễn vọng nhìn kỹ, đó rõ ràng là một nam nhân, chân đi dép mặc quần cộc, thảnh thơi tản bộ, bộ dáng lười nhác giống như là không có chuyện gì xảy ra vậy, cho dù chỉ là hình dáng đại khái, nhưng lại càng nhìn càng quen thuộc.

Đột nhiên.

Đôi mắt đẹp của Từ Dung run lên bần bật, vẻ mặt kinh ngạc bỏ kính viễn vọng xuống.

“Là hắn?!”

Nam nhân lười biếng kia, thật sự là Từ Dung ấn tượng quá sâu, đó chính là Ngô Đào đã từng gặp mấy lần, dáng vẻ lười biếng khiến người ta tức giận kia, cho dù có hóa thành bụi cũng có thể nhận ra!

Nhưng khi thất sự nhận ra rõ bóng lưng kia, Từ Dung cũng là có chút khó có thể tin.

Bất luận như thế nào.

Từ Dung cũng không có cách nào liên hệ nam tử lười nhác có lai lịch cổ quái này với sự tồn tại thần bí liên quan đến chuyện diệt tộc đáng sợ gần đây, nói thế mà nàng cũng không muốn tin, người này lại có thể đáng sợ như thế?

Nhưng mà những gì Từ Dung nhìn thấy chính là như thế.

Cho dù nghi hoặc trùng điệp, nhưng đây chính là sự thật!

Ánh mắt kinh nghi lấp lóe một chút, Từ Dung không quan tâm được suy nghĩ nhiều thêm vội vàng điên cuồng đuổi theo!

Chân tướng kinh người vượt xa suy đoán, Từ Dung không quan tâm cái gì nữa điên cuồng đuổi theo.

Kỳ lạ là.

Rõ ràng thân ảnh lười nhác kia đi rất chậm chạp, nhưng rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm, dường như đột nhiên bốc hơi vậy, đợi đến lúc đuổi được đến phía trước, bốn phía đã im lặng không thấy thân ảnh.

Từ Dung không kìm nổi có chút hoài nghi, khó hiểu lẩm bẩm nói.

“Lẽ nò là ảo giác của ta?”

Vào lúc nàng còn đang hoài nghi nhân sinh, các đội viên khác cũng thở hồng hộc đuổi theo, căng thẳng lên tiếng hỏi.

“Đội trưởng, người đâu!?”

“Đội trưởng không đuổi kịp được người kia sao?”

Lời nói vừa nói ra, Từ Dung bất ngờ ngước mắt.

“Các ngươi cũng nhìn thấy có người?!”

Các đội viên chấn động gật đầu, cùng nhau lên tiếng!

“Nhìn thấy!”

“Đúng thế! Vừa rồi đúng là có bóng người, chúng ta thấy đội trưởng đuổi theo, cũng mới phát hiện sự tồn tại của đối phương, có lẽ hắn chính là người cầm đâm của chuyện đẫm máu gần đây!”

“Thế nào? Đội trưởng cũng không đuổi kịp hắn?”

Mấy câu hỏi liên tiếp, trong lòng Từ Dung cũng trầm xuống.

Quả nhiên.

Mọi người đều nhìn thấy bóng lưng kia, đó căn bản không phải ảo giác!

Thân phận chân chính của sự tồn tại đáng sợ đó, chính là Ngô Đào mà Từ Dung vẫn luôn làm ngơ chán ghét!

Sau khi xác nhận suy đoán trong lòng, đột nhiên Từ Dung trở nên cực kỳ căng thẳng, cảm thấy con người Ngô Đạo này đúng thật là đáng sợ, thế mà có thể ẩn giấu sâu như thế, đúng thật là thần bí đến kỳ lạ, đến nàng cũng cảm nhận được sự kiêng dè trước nay chưa từng có.