Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2020 - Ôm cây đợi thỏ




“Lần này, ta muốn đích thân đi về phía Thanh Hà ở thành bắc, ẩn nấp ở gần đó cẩn thẩn nhìn chằm chằm, nói không chừng có thể điều tra rõ rốt cuộc là người nào ra tay!”

Nhìn thấy tư thế hiên ngang xin chiến như vậy, tổng đội trưởng nghiêm túc gật đầu.

“Ừm, mọi chuyện cẩn thận.”

Nếu như đổi thành người ngoài, cho dù là mượn kỹ thuật giám sát từ xa, loại chuyện nguy hiểm này hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng Từ Dung là đội trưởng lợi hại nhất, theo dõi tự bảo vệ có lẽ không có trở ngại gì, lại cộng thêm đủ loại thất bại gần đây, cũng khiến cho vị thiên kiêu này nhịn một cục tức, bất luận thế nào cũng nhất định phải có một chút thành tích mới được.

Về tình về lý.

Nhiệm vụ quan trọng lần này, Từ Dung chính là một sự lựa chọn tốt.

Tổng đội trưởng đã sớm nhìn thấu tất cả, biết cách dùng người chính là trí tuệ lớn nhất.

Nhìn thấy đội trưởng bị phó thác trách nhiệm, Lý Vi Vi cũng mở to mắt căng thẳng chờ mong, đồng thời đưa ra lời hứa kiên định, cổ vũ động viên đội trưởng.

“Đội trưởng, mọi chuyện cẩn thận.”

“Ta chờ tin tốt lành của đội trưởng, những chuyện khác đội trưởng cũng không cần lo lắng, nam nhân kỳ quái kia, ta nhất định sẽ nhìn chằm chằm thật kỹ!”

Mấy người nhìn nhau cười một tiếng, trong đáy mắt hiện lên thần sắc phấn chấn.

Đội xe cứ như thế rời đi, hướng thẳng về phía ánh đèn lờ mờ của thành phố Bình Giang.

Hoàng hôn ngày hôm sau.

Trong một tiểu khu cũ kỹ, Lý Vi Vi mặc áo khoác trốn dưới gốc cây, giám sát nhất cử nhất động của chung cư gần nhất, toàn quá trình đôi mắt tập trung tinh thần, chưa bao giờ có một khắc nào buông lỏng.

Lần này.

Lý Vi Vi chuẩn bị mười hai phần tinh thần, thề phải bắt được khuôn mặt thật sự của tên lừa đảo đáng giận này, đường đường là một thành viên của Bộ Săn Ma, nàng đánh cược tất cả tự tôn cũng không cho phép bị lừa một lần nữa!

Thân là văn chức nhân viên tình báo, Lý Vi Vi cũng không được coi là giỏi tranh đấu, nhưng đối với bản lĩnh giám thị theo dõi vẫn là rất có tự tin, huống hồ còn có khoa học kỹ thuật giúp đỡ, làm sao có thể lại xảy ra sai sót?

Cho dù đối phương là Huyễn Linh, thậm chí là người Săn Linh cường đại, nàng cũng có tự tin theo dõi hết tất cả động tĩnh, cho dù đã không ăn không uống cả này, cũng muốn dán mắt vào tên gia hỏa chết tiệt này!

Ngay vào lúc đó.

Thuận theo bóng đêm dần dần kết thúc.

Bên trên tường thành cao vút ở phía bắc, Từ Dung cũng căng thẳng cầm kính viễn vọng nhìn chằm chằm bên phía Thanh Hà.

Tuy Từ Dung rất kiên trì, nhưng bởi vì mệnh lệnh an toàn của tổng đội trưởng, nàng chỉ có thể ở bên trên thành trì giám thị động tĩnh của Thanh Hà từ phía xa, loại nhìn từ phía xa này căn bản không phù hợp với dự tính ban đầu của Từ Dung, nhưng cũng không thể làm được gì.

Cho dù có mấy đội viện phụng lệnh tiếp viện đến đây hỗ trợ theo dõi, ở trên tường thành khoảng cách hơn mười dặm thiết lập mấy điểm quan sát, nhưng trên mặt của Từ Dung vẫn có mấy phần sầu lo, lúc này đứng ở phía nhìn chằm chằm Thanh Hà, không dám có một chút nào buông lỏng.

Nhưng mà, chung quy tinh lực của con ngươi là có hạn.

Qua mấy giờ căng mắt nhìn chằm chằm, cho dù Từ Dung có là nhân tài ưu tú như thế nào, cũng sẽ cảm thấy mệt nhọc, càng chưa nói đến dốc hết sức lực chăm chú nhìn kỹ một chỗ.

Đột nhiên.

Nàng chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, đầu có một chút cảm giác choáng váng.

Thời gian để ống nhòm xuống chưa đến nháy mắt, đột nhiên bộ đàm ở bên hông truyền ra tiếng thông báo vội vàng!

“Đội trưởng!”

“Đội trưởng mau xem, bên phía Quán Hà có động tĩnh!”

Nghe tiếng, Từ Dung vội vã cầm lấy kĩnh viễn vọng.

Tiếp đó kéo nó vào tầm ngắm, Từ Dung nhìn thấy hình như bên cạnh Quán Hà có một đạo thân ảnh đi ngang qua, sương mù màu máu bùng nổ ở dưới ánh trăng, chưa đến mấy giây, mị linh xuất hiện kinh động thế mà lại bị chém giết như dê bò đến gần như không còn!

Quá đáng sợ…

Cho dù cho quan sát từ phía xa, cảnh tượng như thế này cũng thật sự quá đáng sợ!

Tuy Từ Dung thân kinh bách chiến, cũng kinh hãi đến mức không tự chủ được mà nuốt nước bọt, nhưng tự tôn và ý thức trách nhiệm của nàng trong nháy mắt đã tràn ra ngoài, khiến cho nàng chiến thắng sự sợ hãi trong lòng, tiếp tục căng mắt nhìn chằm chằm về phía xa.

Đáng tiếc.

Khoảng cách thật sự là có chút xa, ánh trăng cũng có chút lờ mờ.

Bất luận Từ Dung nghiêm túc nhìn kỹ như thế nào, cũng không nhìn thấy rõ được khuôn mặt của đạo thân ảnh đang nhanh chóng phi ngang qua, nhìn thấy mị linh đã sắp bị tiêu diệt hết, sợ rằng đạo thân ảnh kia cũng sắp rời khỏi!

Vậy phải làm sao bây giờ!

Cứ như thế tiếp tục quan sát ở phía xa, căn bản không có chút thu hoạch nào, vất vả lắm mới có cơ hội, cứ như thế mất công một hồi rồi!

Càng nhìn càng gấp gáp.