Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2009 - Chủ nhân sắp tỉnh rồi




“Nói như thế, vừa rồi tiên sinh và thành chủ đánh cờ ở trong viện? Thảo nào không muốn mấy người ngoài như chúng ta làm phiền…”

Nghe thấy đủ loại lời nói bát quái này, Dịch Phong mỉm cười gật đầu phối hợp.

“Ừm, đúng là đã đánh cờ.”

Nghe thấy câu nói này, hai lão ca càng có hứng thú hơn.

“Tiên sinh có may mắn trở thành bạn cờ với thành chủ, đúng thật là vô cùng may mắn!”

“Không biết thắng thua thế nào?”

Đối mặt lời nói quan tâm của hai lão đầu, Dịch Phong vẫn giữ nụ cười như trước.

Nhấp một ngụm trà, gật đầu.

Cũng không biết là hương vị của loại trà này tốt, hay là kết cục của ván vờ thế nào…

Hai lão giả nhìn thấy, cũng không tiện hỏi sâu.

Ở trong viện, chỉ có hương trà bay khắp bốn phía, yên tĩnh như lúc ban đầu…

Vân Tinh.

Trên bầu trời đêm.

Ánh trăng rơi xuống phủ lên mấy đạo bóng người, bất luận biển mây trôi nổi, hay là gió lạnh thổi vào mặt, từ đầu đến cuối mấy đạo bóng người đó vẫn đứng trên không trung lặng lẽ bất động, giống như vượt ra ngoài đất trời vậy.

Lâu Bản Vĩ đứng đầu đột nhiên ý thức được cái gì đó, nhìn về phía bầu trời vô cùng vô tận líu ríu lên tiếng.

“Chủ nhân sắp tỉnh rồi…”

Mấy tiểu đệ ở phía sau lưng nghe tiếng ánh mắt lộ ra vẻ căng thẳng, vô cùng chờ đợi và kích động, đều không kìm chế được mà xuất hiện trên mặt, nhưng nghe ngữ khí của đại ca, vẫn luôn cảm thấy hình như chuyện này không hề đơn giản, trầm mặc một lúc lâu chưa bao giờ dám tự ý lên tiếng.

Mãi cho đến khi, Lâu Bản Vĩ trầm giọng lên tiếng.

“Các ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Lời nói vừa dứt, Cẩu Tử, Ngô Công, Linh Vương tất cả đều ôm quyền đứng trước mặt hắn ta, cả mặt nghiêm túc, ngay cả Nãi Tề ngu ngơ trước kia, cũng vô cùng nghiêm túc đáp lại.

“Đại ca, chúng ta đều chuẩn bị xong rồi!”

Trăng sao thưa dần, trời đã sắp sáng.

Ngao Khánh mang theo mũ màu đen, ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng phi phàm.

Tay Ngô Công nắm chặt trường đao, hàng trăm ánh sáng lạnh không ngừng lấp lóe, thân ảnh cao lớn của Nãi Tề bị áo choàng che đi hơn phân nửa, khí tức cả người đã khó mà nắm bắt, đến Linh Vương cũng là người mang khóa dài, lúc này ẩn hiện ánh sáng lạnh lùng kinh người.

Đúng như bọn họ đã nói, trạng thái đã được kéo căng, làm đủ công tác chuẩn bị ứng đối với mọi hiểm ác!

Nhìn tư thái hoàn mỹ của các tiểu đệ, Lâu Bản Vĩ khẽ gật đầu rất hài lòng.

“Tốt.”

Nghe thấy lời tán thưởng của đại ca, mấy người đều cả mặt hưng phấn.

Ngao Khánh quen thuộc nhất đi lên trước nói, lòng xin chiến vô cùng mạnh mẽ.

“Đại ca, rốt cuộc chúng ta phải làm cái gì?”

“Chỉ cần đại ca mở miệng, huynh đệ chúng ta liều mạng cũng phải hoàn thành!”

Lời nói nhiệt huyết vang lên, mấy gia hỏa đều trở nên nghiêm túc, thủ lại thái độ chơi đùa bình thường, trên mặt tràn ngập thần thái kiên định nghiêm túc.

“Ừ!”

“Đại ca ra lệnh, chúng ta tuyệt đối hoàn thành!”

Lâu Bản Vĩ càng nhìn càng hài lòng, nhanh chóng gật đầu, ngữ khí trong lời nói cũng vô cùng nghiêm túc, không hề bởi vì ý chí chiến đấu của mọi người, mà có một chút chậm chạp nào.

“Rất tốt.”

“Chính là cần loại thái độ, các ngươi có thể có loại giác ngộ này ta rất vui lòng. Tếp theo đây chúng ta phải chia ra hành động, mỗi người đi về thế giới khác nhau hoàn thành nhiệm vụ, mỗi người đều có trách nhiệm to lớn, không thể có bất kỳ thất thoát nào!”

Lời tán thưởng khiến cho trong đáy mắt mọi người hiện lên vẻ vui mừng, có thể có được lời khen của đại ca, thật sự là không dễ gì.

Nhưng khi nghe rõ sắp phải chia ra hành động, cho dù lúc trước Lâu Bản Vĩ đã từng nói qua, nhưng lúc này trong mắt mấy người cũng tràn ngập vẻ thấp thỏm.

Dù sao.

Những năm nay, các huynh đệ vĩnh viễn đều là cùng nhau làm việc, bất luận ăn uống vui đùa, hay là rong ruổi chân trời, từ trước đến nay mọi người đều chưa từng chia tách ra, có vị đại ca như Lâu Bản Vĩ, đối mặt với bất kỳ chuyện gì cũng rất tự tin.

Bây giờ phải chia ra các nơi hoàn thành nhiệm vụ, đột nhiên khiến cho mọi người không quá thích ứng.

Mất gia hỏa lặng lẽ nhìn nhau, xếp hàng thứ hai lão nhị Ngao Khánh không khỏi hiếu kỳ lên tiếng hỏi.

“Đại ca.”

“Từ trước đến nay chúng ta chưa bao giờ tách ra, lần này chia ra hành động, vẫn luôn cảm thấy trong lòng không có tự tin, đại ca không đi cùng với chúng ta sao?”

Lâu Bản Vĩ nghe xong mỉm cười, trong khuôn mặt khô lâu xuất hiện vẻ ôn hòa hiếm có.

“Không cần lo lắng, bây giờ mọi người đã rất mạnh rồi, cho dù không có ta đi theo, chỉ cần các ngươi cố gắng hết sức mình, cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ của riêng mình.”

“Còn về phần ta… Còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.”

“Lần này, huynh đệ chúng ta chỉ có thể chia ra hành động, nhất định phải hoàn thành sứ mệnh, cho hắn hoàn toàn nở hoa.”

Nghe lời nói này, trong mắt mấy gia hỏa lóe lên ánh sáng kiên định.