Khoảnh khắc này.
Trần Thương Vân đúng thật là hối hận đến xanh cả ruột!
Bao nhiêu năm nay, ông ta tự cho rằng hiểu rõ lòng người, dựa vào tâm cơ để có được không ít hảo cảm, chưa bao giờ có bất kỳ sai sót nào, không ngờ được ngày hôm nay lại rơi vào đại họa!
Rõ ràng có một vị cao nhân như thế, nếu như mời được sẽ có thể một bước lên trời, thế mà bản thân ông ta lại nhất thời ngu ngốc, làm ra bước đường này, đúng thật là uổng công sống một đời!
Càng nghĩ càng hối hận hoàng sợ.
Trần Thương Vân vô cùng thấp hèn trán sắp chui vào trong bụi đất rồi!
Liếc mắt nhìn thấy loại dáng vẻ đó, trong mắt Dịch Phong không hề có bất kỳ thần sắc kỳ lạ nào.
Khó khăn lắm mới có mấy ngày yên bình, cứ như thế bị làm loạn rồi, bất luận trận thế long trọng lúc trước, hay là đột nhiên cầu xin lúc này, đều là một loại ồn ào.
Nhẹ nhàng phất tay, Dịch Phong ngồi xuống pha trà, không nói nhiều thêm một câu nào nữa.
“Ngươi đi đi, đừng đến quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta nữa.”
Một câu vô cùng thờ ơ.
Trần Thương Vân lại giống như đại xá mạnh mẽ ngẩng đầu, cảm thấy may mắn đến không thể tin được, qua mấy giây mới nửa tin nửa ngờ, tiếp đó muốn biện giải mấy câu.
Lúc này mới nhìn thấy…
Dáng vẻ tiên sinh cụp mắt xuống tự mình rót trà, trong mắt không có bất kỳ vật nào khác, chỉ có trà xanh trong chén.
Nhất thời.
Ngàn vạn lời nói trong lòng Trần Thương Vân đều mắc ở cổ họng.
Ông ta rất rõ ràng, tiên sinh đã không còn chút hứng thú nào lên tiếng nữa, cho dù trải qua sự thất lễ lúc nãy, Trần Thương Vân cũng không đến mức đến một chút nhãn lực này cũng không có.
Cho dù trong lòng có vô cùng hối hận và tiếc nuối đan xen, ông ta cũng không dám có bất kỳ tiếng động nào nữa, ở trong loại tội lỗi đó, có thể nhặt về được cái mạng đã là vô cùng may mắn, làm so dám có mơ tưởng xa vời.
Trần Thương Vân chỉ có thể yên lặng hành lễ mấy lần cảm ơn, ngoan ngoan lui ra ngoài tiểu viện.
Để mặc mọi người quan tâm hỏi han, từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ dẫn theo đám người, vội vàng rời khỏi trấn Thanh Hà, chỉ để lại rất nhiều nghi hoặc và cảm khái, lưu truyền rộng rãi trong dân chúng, khiến cho trên đường phố nghị luận sôi nổi.
Tiểu trấn bình thường bận rộn, dường như lại có thêm một đề tài thịnh hành trong những câu chuyện nhàn rỗi.
Đứng ở xa nhìn thành chủ đại nhân dẫn đám người rời đi hồi lâu.
Trước cổng thành, trấn trưởng yên lặng đứng đó vẫn là cả mặt cảm khái.
“Không hổ là thành chủ đại nhân, đúng thật là khiêm tốn, phi phàm, cao thâm khó lường!”
Lão tộc trưởng cũng cả mặt đầu ý kính trọng, trong mắt lóe lên thần sắc nghi hoặc.
“Thành chủ là cường giả đẳng cấp Vũ Vương, suy nghĩ hành động, tuyệt đối không phải là điều mà chúng ta có thể lĩnh ngộ được, chỉ nói đến phong phạm làm việc đối đãi với người khác, đã đủ để cho chúng ta không theo kịp.”
“Tuy nói như thế, nhưng lão phu vẫn là không hiểu, vì sao thành chủ đại nhân lại tự hạ thấp địa vị đến bái phỏng Dịch tiên sinh, rốt cuộc Dịch tiên sinh có chỗ nào đặc biệt?”
Lời này vừa nói ra, hai lao ca nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Vắt óc suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu được, chỉ đành phải đi về phía học đường đang phủ đầy ánh hoàng hôn nằm dưới chân núi.
Nhìn thấy Dịch tiên sinh đang chào tạm biệt với học sinh, cả mặt đều là nụ cười ôn hòa, cho dù dung mạo đúng là tuấn tú một chút, cũng chẳng qua là dáng vẻ của tiên sinh dạy học bình thường, bọn họ càng thêm không hiểu, thật sự là không hiểu nổi người thanh niên bình thường không có gì đặc biệt này, có thể có cái gì mà được loại nhân vật lớn như thành chủ nhìn trúng.
Lẽ nào thật sự là nhùn trúng học vấn của Dịch Phong?
Đường đường Vũ Vương, thế mà lại quan tâm tài học thế tộc, chuyện này nghĩ như thế nào cũng không hợp lý, cũng chưa từng nghe nói về người tu đạo nào say mê văn học, coi đọc sách là một sở thích.
Dưới mọi loại tò mò, trưởng trấn và lão tộc trưởng đều không kìm được đi lến phía trước ôm quyền chào hỏi.
Sau mấy câu, ba người ngồi trong sân uống trà trò chuyện.
Trưởng trấn mượn cơ hội này thăm dò.
“Dịch tiên sinh.”
“Chúng ta vô cùng hiếu kỳ, thành chủ đại nhân tìm tiên sinh là có chuyện gì? Không biết tiên sinh có tiên tiết lộ một chút?”
Dịch Phong nghe xong mìm cười, tùy tiện đáp lại.
“Thành chủ say mê đánh cờ, cũng không biết nghe lời đồn ở đâu, biết được ta hiểu chút đạo đánh cờ, vì thế đến đây thảo luận một ván.”
Hai người nghe xong sững sờ, ánh mắt dần dần toát ra vẻ bừng tỉnh.
“Đánh cờ?”
“Hóa ra như thế…”
“Lão phu cũng từng nghe nói, có người trầm mê đánh cờ, thậm chí còn ở trong đó ngộ ra chân lý tu đạo, nhờ đó nhập đạo, không ngờ được thành chủ đại nhân cũng là người thích đánh cờ, từ xa đến đây cũng là hiểu được.”