Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2007 - Tạo nghiệp mà




Đỉnh phong Vũ Vương ta cũng không phải loại người bình thường, không cho phép để cho người khác coi thường thế này!

Nói cái gì, cũng không nuốt được cục tức này!

Tự tôn nhiệt huyết dâng trào, trong mắt Trần Thương Vân lộ ra vẻ tàn nhẫn, đánh ra một chưởng!

“Bùm…”

Tu vi đáng sợ hóa thành cuồng phong, trực tiếp lao thẳng vào bóng lưng Dịch Phong!

Nhìn thấy chưởng phong như hồng thủy lao đến, Dịch Phong vẫn như trước đứng đó nhìn về phía xa, giống như không có chuyện gì vậy không biết sống chết, kiêu ngạo đến mức dường như không có biên giới vậy…

Trong mắt Trần Thương Vân lộ ra vẻ kiêu ngạo, trong lòng không ngừng cười lạnh.

“Quá nắm chắc rồi…”

“Cho dù ngươi là cường giả Vũ Hoàng, đối mặt với một đòn ba phần sức mạnh của bản tọa, thế mà lại đến thư thế phòng bị cũng không có, bị thương là chuyện không thể tránh khỏi! Thái độ coi thường người khác như này, thì không trách được bản tọa không nói võ đức rồi!”

“Như thế cũng tốt, chỉ cần ngươi bị thương, bản tọa sẽ phái át chủ bài ra nhân cơ hội vượt cấp chiến đấu, từ nay về sau dương danh đương thế thành công xây dựng bá nghiệp!”

Trần Thương Vân vẫn như trước hai mắt sáng ngời, nhiệt huyết ý chí chiến đấu tràn ngập tinh thần!

Rất rõ ràng, ông ta thân là chủ nhân một thành, trong tay có không ít át chủ bài, nếu không một đỉnh phong Vũ Vương như ông ta cũng không ngu ngốc đến mức đi phạm thượng học giận cao thủ Vũ Hoàng.

Ở trong tình huống bình thường, với tu vi của ông ta, cộng thêm rất nhiều át chủ bài, giao chiến với Vũ Hoàng tuyệt đối cũng có sức chiến đấu, cho dù không thấp, cũng có thể dễ dàng an toàn rút lui.

Nhưng mà.

Khi Trần Thương Vân vô cùng tự tin đánh một chưởng vào sau lưng Dịch Phong, thế mà lại không gây lên được một chút sóng gió nào, một giây trước vẫn là uy thế linh lực đáng sợ, trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.

Ngoại trừ một cơn gió nhẹ thổi qua, giống như hơi thở yếu ớt vô lực của một đứa trẻ.

“Vù…”

Gió nhẹ thổi qua tai, bóng lưng ngọc vẫn như trước đứng yên ở đó, đến góc áo cũng không bị dao động, giống như là chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì vậy…

Chuyện này sao có thể!

Trần Thương Vân kinh ngạc đến mức hai mắt mở to, đột nhiên phía sau lưng có gió lạnh gào thét.

“Vù!!!”

Tiếp đó khoảng cách tiếng gió chưa đến một hơi thở, nhưng khoảng cách lại như cách biệt một trời một vực!

Trong nháy mắt!

Một cỗ ý lạnh từ bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến cho cả người Trần Thương Vân nổi da gà, tâm tư nhỏ lúc trước hoàn toàn tiêu tán, chỉ có sắc mặt trắng bệch đang khhoong ngừng run rẩy!

“Đây…”

“Đây!”

Đó là một chưởng chứ ba phần sức mạnh của ông ta!

Cho dù chỉ là thăm dò, cũng là một chiêu mà đỉnh phong Vũ Vương không thể coi thường, nhưng ở trước mặt người này, lại không có một chút tác dụng nào, không nhìn thấy đối phương có bất kỳ động tác nào, chỉ dựa vào uy thế đã có thể biến thành hư ảo!

Đây là tu vi đáng sợ bậc nào?

Khoảng cách giữa hai người, thế mà lại lớn như thế?

Loại khí trường đáng sợ này, tuyệt đối không phải là thực lực như cấp bậc Vũ Hoàng sơ kỳ có thể có được, thậm chí có thể là cảnh giới càng mạng hơn!

Trong lòng Trần Thương Vân giống như có sóng to gió lớn, hoàn toàn cứng đờ ở trong tiểu viện, các loại ưu việt và tự tôn lúc trước, vào lúc này đều đã bay lên tận chín tầng mây, chỉ còn lại kinh khoảng và đáng sợ, tràn ngập trong lòng.

Lần nữa nhìn lại, trong mắt tràn ngập vẻ kiêng dè!

Chỉ đứng yên mấy giây, nhưng so với khổ tu hàng trăm năm còn dài hơn, khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng khó khăn, cả người đều đồ đầy mồ hôi lạnh!

Dưới cái nhìn cẩn thận từng chút một của Trần Thương Vân.

Dịch Phong chậm rãi quay người lại, không nói một câu nào, trong đôi mắt đúng là xuất hiện một đạo ánh sáng, giống như ngôi sao đang rơi xuống vô cùng sắc bén!

Dưới đạo ánh mắt đó.

Cảnh giới Vũ Vương mà Trần Thương Vân vẫn luôn tự hào, thậm chí các loại bóng tối trong lòng, giống như giấy trắng bị nhìn thấu tất cả, hoàn toàn bại lộ không chút nghi ngờ.

Liếc nhìn một chút.

Trần Thương Vân kinh hãi đến con người chấn động, chỉ cảm thấy một loại áp bực khiến người khác ngạt thở ùn ùn kéo đến!

Vị này, ít nhất cũng là Vũ Hoàng cao cấp!

“Dát!”

Trần Thương Vân bị dọa đến vô cùng hối hận, khóe miệng mở to đến mức sắp nhét được cả một quả trứng!

Tiêu rồi tiêu rồi….

Nhẫn nhịn thận trọng cả đời, khí thế nhất thời lại là tự tìm đường chết!

Tạo nghiệt…

Tạo nghiệt mà!

Cảm nhận được khí tức cái chết đang đến gần.

Ông ta cái gì cũng không quan tâm, vội vàng hoàng sợ hành lễ, cúi đầu như giã tỏi!

“Tiên sinh thứ tội, tiên sinh thứ tội!”

“Ta nhất thời nóng nảy hồ đồ phạm thượng tiên sinh, mong tiên sinh khai ân, mong tiên sinh khai ân!”

Nhân vật lớn đắc ý tự tin lúc trước, vào lúc này hoảng sợ hành lễ như lâu la, bộ dáng thấp hèn sợ hãi, thậm chí đến sâu kiến cũng không phải, chỉ cầu một con đường sống, chỉ còn thiếu nước mắt chảy đầy mặt.