Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2006 - Xem xem ngươi có vốn liếng gì




“Dịch tiên sinh.”

“Vừa rồi người nhiều phức tạp, có một vài lời không tiện nói nhiều.”

“Không dám giấu diếm, hôm nay mạo muội làm phiền sự thanh tĩnh của tiên sinh, chỉ vì muốn mời ngài đến Nghiệp Thành cùng xây dựng đại nghiệp, đương nhiên những lễ vật này không đáng nhắc đến, nếu như tiên sinh đồng ý, tương lai bất kỳ điều kiện này cũng không thành vấn đề!”

Lời hứa thẳng thắn đi thẳng vào vấn đề, tràn ngập thành ý.

Hai mắt Trần Thương Vân sáng ngời, thái độ cũng cung kính hơn không ít, trên mặt không nhịn được xuất hiện mấy phần ánh sáng, giữa lông mày có thần sắc chờ đợi chắc chắn nắm chắc.

Nhưng mà.

Trần Thương Vân đợi mấy giây, Dịch Phong chỉ là thảnh thơi nằm xuống ghế tiện miệng đáp lại.

“Ta chỉ là một tiên sinh dạy học, sợ rằng ngươi tìm sai người rồi.”

Vừa mới dứt lời, trong mắt Trần Thương Vân sững sờ.

Tìm sai người rồi?

Loại đáp án này, hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của ông ta.

Nhìn vị cao nhân từ đầu đến cuối thần sắc vẫn luôn bình tĩnh này.

Trần Thương Vân rất rõ ràng, đây chẳng qua chỉ là lời nói qua loa, không ngờ được ông ta đường đường thành chủ tự hạ thấp địa vị đến đây, liên tiếp thể hiện thành ý, có thể nói là thái độ không có gì để bới móc, thế mà chỉ có được câu trả lời thế này.

Cho dù đối phương là Vũ Hoàng, tốt xấu gì ông ta cũng là đỉnh phong Vũ Vương, cũng không được xem kém hơn quá nhiều, cũng không ít đến mức bị người khác coi thành hạn người nhàn rỗi để đối đãn đúng không?

Thế này cũng có chút quá coi thường người khác rồi.

Dù sao Trần Thương Vân cũng không phải là loại người tầm thường, cho dù trong lòng không vui, chỉ là hơi ngây người một chút, sau đó mỉm cười che giấu sự ngượng ngùng trong đáy mắt, tiếp tục nhẫn nhịn mỉm cười lên tiếng.

“Ha ha…”

“Tiên sinh khiêm tốn rồi.”

“Có lẽ là tại hạ quá đường đột, ngài không biết tình hình của Nghiệp Thành ta, thật ra Nghiệp Thành nhìn thì có vẻ lãnh thổ không quá rộng lớn, nhưng trải qua nhiều năm tận lực vất vả quản lý của tại hạ, đã tích lũy được một chút nội tình.”

“Bây giờ lãnh thổ Nghiệp Thành, tính thêm tại hạ có ba vị cao thủ cấp bậc Vũ Vương tọa trấn, có thể coi là độc bá vùng đất trăm ngàn dặm, những thành trì khác chẳng qua chỉ là một đám quân ô hợp, chỉ có liên hợp lại mới có thể miễn cưỡng tranh đua.”

“Nói không khách khí chút nào, tương lai Nghiệp Thành ta nhất định sẽ có được một hồi bá nghiệp, hô phong hoán vũ ở trong tầm tay, nếu như tiên sinh giúp đỡ, chính là như hổ thêm cánh, tương lai tất cả tài nguyên đều dễ như trở bàn tay, có tài nguyên vô tận hỗ trợ, ngài khổ tu đại đạo cũng nhiều thêm mấy phần nắm chắc.”

“Chỉ cần ngài gật đầu đồng ý, tất cả đều dễ dàng như trở bàn tay, tiên sinh có thể có được cảnh giới như ngày hôm nay, nhất định hiểu rõ mọi chuyện, loại cơ hội tốt này, chắc rằng ngài sẽ không bỏ qua đúng không?”

Trần Thương Vân càng nói càng tự tin, bất giác lộ ra mấy phần bá khí của người ở trên cao.

Đôi mắt nhìn chằm chằm kia, cũng xuất hiện mấy phần ánh sáng của sự tự tin, dường như theo cái nhìn của ông ta, quyền thế và tài nguyên vô tận này, bất kỳ người nào cũng sẽ động lòng, cho dù người tước mắt là cường giả Vũ Hoàng, đối mặt với loại thời cơ tự đưa đến trước mặt này, không có bất kỳ lý do gì để từ chối.

Nhưng khi ông ta mỉm cười chờ đợi một hồi lâu.

Dịch Phong vẫn là dùng một bộ dáng vẻ thần sắc bình tĩnh, chậm rãi đứng dậy nhìn ngọn núi xanh mướt ở phía xa.

“Không có hứng thú.”

“Nếu như ngươi không còn chuyện gì khác, vậy thì xin cứ tự nhiên.”

Không nhìn thẳng mà người này đã có đủ cuồng ngạo, tận tình khuyên bảo nói cả nửa ngày, kết quả người ta vẫn là loại bộ dáng thanh cao, giống như bản thân đang đánh rắm vậy!

Người này thật sự quá kiêu ngạo rồi!

Cuối cùng Trần Thương Vân cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng có chút không kiềm chế được tức giận nữa.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng bạch y đấy mấy hơi, khuôn mặt của ông ta âm tình bất định, giống như gặp phải sỉ nhục cực lớn, vào lúc này tự tôn của Vũ Vương bị sỉ nhục mạnh mẽ, khiến cho trong lòng Trần Thương Vân bắt đầu dâng lên lửa giận.

Được…

Được!

Hay cho một Vũ Hoàng!

Bản vương có lòng tốt đích thân đến mời, kết quả ở trong mắt người không đáng một đồng, giống như ngươi lợi hại lắm vậy, không biết còn tưởng rằng người là tổ tông nữa!

Đúng thật là quá kiêu ngạo!

Trong lúc lửa giận bùng lên, Trần Thương Vân không quan tâm lễ tiết phóng thần thức ra, nhưng lại không nhìn được một chút đầu mối nào, chỉ có thể thầm nghĩ quả nhiên là Vũ Hoàng, đúng là vô cùng phi phàm.

Nhưng càng như thế, Trần Thương Vân càng tức giận!

Nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm mấy giây, bắt đầu vận chuyển linh lực, tay phải trong ống tay áo không ngừng tập hợp tu vi!

Hôm nay.

Ta phải đích thân thử xem, rốt cuộc Vũ Hoàng nhà ngươi có chỗ nào lợi hại, xem xem ngươi có vốn liếng gì, thế mà lại dám ngông cuồng như thế?