Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2005 - Tâm cơ của thành chủ (2)




“Thành, thành chủ đại nhân nặng lời rồi.”

“Tại hạ tự mình dẫn đường, tự mình dẫn đường!”

Đi theo trưởng trấn dẫn đường ở phía trước, cha con thành chủ vững bước đi theo, dân chúng vây xem ở trên phố đầy mặt chấn động, không ngừng cảm khái về những gì hôm nay nhìn thấy, trong mắt tràn ngập vẻ kính ngưỡng.

“Ôi trời ạ…”

“Đúng là thành chủ đại nhân, quả nhiên phong phạm phi phàm!”

“Chậc chậc, đây chính là tầm mắt của nhân vật lớn!”

Tiếng tán thưởng ở phía xa lờ mờ truyền đến, chỉ một chút thời gian, đã có được vô số lòng dân, trong mắt Trần Vũ Hân lộ ra vẻ xấu hổ, cuối cùng hiểu khoảng cách làm người ứng xử với người khác giữa nàng ta và phụ thân rồi.

Chỉ riêng một chiêu mua chuộc lòng người này, đã đủ cho Trần Vũ Hân học cả nửa đời người.

Những người tầm thường này căn bản không biết nặng nhẹ, nhưng mà chuyện này đã truyền khắp rồi, danh tiếng của phụ thân nhất định sẽ truyền xa hơn, đối với Nghiệp Thành trăm lợi mà không có hại, vị cường giả Vũ Hoàng kia nhất định sẽ có cảm giác, chỉ cần gặp mặt, nhất định sẽ có được hảo cảm của đối phương, đây là thủ đoạn cao minh như thế nào.

Chuyện đi này phụ thân ra mặt, nhất định là mười phần chắc chín.

Trong nụ cười chờ đợi của hai cha con.

Trưởng trấn dừng bước chân trước căn nhà tranh dưới chân núi, cung kính quay người hành lễ.

“Thành chủ, đại tiểu thư.”

“Ở đây, chính là nơi ở tạm thời của Dịch Phong tiên sinh.”

Trần Thương Vân nghe tiếng nhìn về phía trước, căn nhà cỏ trước mặt vô cùng đơn giản, cửa lớn cũng chẳng qua chỉ là chất gỗ bình thường, thuận theo cửa sân nhìn vào, mấy căn nhà tranh bên trong liếc mắt đã nhìn thấy hết, rất giống nơi của của người phàm.

Quả nhiên là nơi ở của ẩn sĩ, có chút phong phạm cao nhân.

Trần Thương Vân không thay đổi sắc mặt mỉm cười gật đầu, nói một câu khiêm tốn có lễ.

“Ừm.”

“Làm phiền Từ trưởng trấn dẫn đường, chúng ta đi vào bái phỏng Dịch tiên sinh đi.”

Trưởng trấn kinh hãi hành lễ, nhanh chóng nghiêng người nghênh đón.

Mấy người nối đuôi nhau đi vào trong cửa gỗ.

Sân vườn trống rỗng không có người, chỉ có một cái ghế và một cây cổ thụ, cùng với căn nhà tranh cũng rất bình thường, cho người khác một loại cảm giác nhà nông bình thường, rất mộc mạc yên tĩnh, cách xa thế tục ồn ào.

Trưởng trấn lên tiếng gọi mấy câu, mới có một người trẻ tuổi đi ra khỏi căn nhà tranh.

Bạch y trắng như tuyết, mày kiếm mắt sáng.

Lần đầu nhìn thấy tận mặt, Trần Thương Vân vừa nhìn thấy đã càng thêm mong chờ, biết rằng người đến khí độ bất phàm, rất giống những gì Trần Thương Vân tưởng tượng trong lòng, không đợi trưởng trấn giới thiệu, đã vững vàng ôm quyền mỉm cười lên tiếng.

“Vị này, chính là Dịch tiên sinh đúng không?”

“Nghe nói tài học của tiên sinh bất phàm, đặc biệt đến bái phỏng, nếu như có chỗ nào làm phiền, mong được lượng thứ.”

Nghe tiếng nhìn người.

Đột nhiên nhìn thấy nam tử uy nghiêm bước vào trong tiểu viện, một bộ dáng vẻ nhiệt tình, hình như đã có ý từ trước, lại nhìn thấy phía sau còn có Trần Vũ Hân đi theo, trưởng trấn cũng cung kính đi cùng, Dịch Phong đã đoán ra được hơn nửa.

Không đợi Dịch Phong lên tiếng.

Trần Thương Vân nhìn sang ra hiệu, tiếp tục mỉm cười hàn huyên.

“Đây là một chút lễ chào hỏi, lễ vật nho nhỏ nhưng để thể hiện kính ý.”

Lời nói nghe có vẻ khách sáo, ánh mắt lướt nhìn mất hộp lễ vật tinh thế, vô tình để lộ ra mấy phần để ý và kiêu ngạo, dường như rất tự tin với tất cả những thứ này.

Tất cả những thứ này, không hề khơi dậy được một chút hứng thú nào của Dịch Phong.

Xuất phát từ phép lịch sử, hắn chỉ là bình tĩnh lên tiếng.

“Tiểu viện này của ta có chút thô sơ, mời các vị tùy ý ngồi đi.”

Tùy tiện lên tiếng, Dịch Phong thân là chủ nhân nên điềm nhiên ngồi xuống, không nói thêm lời thừa nào nữa, bầu không khí đúng là trở nên có chút ngượng ngùng.

Trưởng trấn hơi sửng sốt, không biết suy nghĩ cái gì.

Trần Vũ Hân lại là có chút không kiên nhẫn, cho dù không dám có dám có chút gây rối nào, nhìn những lễ vật được chuẩn bị cẩn thận, nhưng người ta đến một chút gợn sóng trong ánh mắt cũng không có, vẫn là cảm thấy có chút khó chịu.

Một bộ dáng vẻ muốn nói lại thôi, dường như muốn mở miệng nhấn mạnh ý đến.

So với mọi người.

Rõ ràng Trần Vũ Hân lão luyện hơn mấy phần, trong đáy mắt lóe lên một tia bất ngờ, rất nhanh đã hồi phục lại nụ cười ôn hòa, giống như không có chuyện gì vậy nghe theo ngồi xuống, dường như không lộ ra bất kỳ quan tâm nào.

Lòng dạ không lộ sắc mặt này, không hổ là nhân vật lớn thân ở vị trí cao nhiều năm.

Sợ những người xung quanh có chút mất bình tĩnh, ánh mắt của Trần Thương Vân ra hiệu đám người lui ra.

“Các ngươi lui xuống trước đi, ta và Dịch tiên sinh nói mấy câu.”

Trần Vũ Hân và đám người trưởng trấn lập tức lên tiếng lui ra.

Đợi đến khi tiểu viện chỉ còn một mình Trần Thương Vân và Dịch Phong, mới không nhanh không chậm mỉm cười ôm quyền.