Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2004: Tâm cơ của thành chủ




Nhìn loại cấp bậc như thế này, dân chúng kinh sợ đến cúi đầu nhìn, cả mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Trưởng trấn càng là bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng run rẩy đi lên phía trước hành lễ.

“Tại hạ trưởng trấn trấn Thanh Hà Từ Đại An, tham kiến thành chủ đại nhân!”

Si…

Trong đám người vang lên một loạt tiếng hít thật sâu!

Thế mà lại là thành chủ trong truyền thuyết đích thân đến đây, thảo nào đến Trần tiểu thư cũng phải ngoan ngoan đi theo phía sau!

Dân chúng bình thường đã bị dọa cho không dám lên tiếng, cúi đầu quỳ bái hành lễ, toàn bộ cảnh tượng yên tĩnh giống như chết, trên mặt mọi người đều mang theo vẻ lo lắng sợ hãi.

Các tu sĩ của đội săn yêu, trong mắt cũng lộ ra thần sắc nghiêm túc hành lễ, bọn họ là từng nghe nói, thành chủ đại nhân là cường giả Vũ Vương trong truyền thuyết, đến lão tộc trưởng cũng còn xa mới so sánh được.

Loại nhân vật đáng sợ này đích thân đến trấn Thanh Hà, nhất định là có chuyện lớn!

Bọn họ căn bản không dám nghĩ, rốt cuộc là có tình huống như thế nào xảy ra, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, ông trời phù hộ trấn Thanh Hà không xảy ra chuyện gì, mọi người có thể bình an vượt qua chuyện lớn trước mắt này!

Khoảng khắc này.

Toàn bộ con phố dài của trấn Thanh Hà rơi vào sự yên lặng chết chóc, người người đều câm như hến!

Nhìn về phía trưởng trấn cả người mặc quần áo giản dị quỳ ở trên con phố, Trần Vũ Hân lười để ý thêm, vội vàng lên tiếng hạ lệnh.

“Bớt nói lời thừa!”

“Nhanh chóng dẫn chúng ta đi tìm vị tiên sinh dạy học ngày hôm qua!”

Ngữ khí sáng lạn cứng rắn, vẫn là phong cách quyết đoán giống như lúc trước.

Vì tìm được cường giả Vũ Hoàng, những người dư thừa căn bản không cần quan tâm, đối mặt với loại sâu kiến thân phận thấp hèn như thế này, cũng không cần lãng phí nước bọt coi trọng lễ tiết, tất cả đều không có gì đáng nói, nhưng khi người bên cạnh nghe thấy, ít nhiều vẫn là có chút hương vị lấy mạnh hiếp yếu.

Lão trưởng trấn tức giận mà không dám nói, cũng không kịp nghĩ nhiều, thì đã lên tiếng hành lễ.

Thành chủ Trần Thương Vân lại lên tiếng mắng mỏ, đứng trước mặt mọi người dạy dỗ con gái.

“Hỗn xược!”

“Từ trưởng trấn là nguyên lão của Nghiệp Thành ta, bao nhiêu năm vất vả lập ra công lao lớn, có thế nào cũng được tính là trưởng bối của con, sao có thể thất lễ như thế!”

“Con lui xuống!”

Lời nói lạnh lùng, khiến cho tất cả mọi người có mặt kinh ngạc nhìn lên.

Đến lão trưởng trấn cũng không ngờ được, thành chủ đại nhân trong truyền thuyết, thế mà lại biết tên của ông, còn coi trọng lễ tiết như thế?

Không đợi mọi người phản ứng lại.

Trần Thương Vân đã lật người xuống ngựa, đi lên phía trước đỡ trưởng trấn đứng dậy.

“Từ trưởng trấn, mau mau đứng dậy.”

“Vẫn mong thứ tội, đứa con gái này của ta bình thường được sủng ái nên có chút ngang ngược, là ta không có cách dạy dỗ, chê cười rồi.”

Lão trưởng trấn được đỡ dậy mà lo sợ, nhanh chóng run rẩy đáp lễ.

“Thành chủ đại nhân, nặng lời rồi, nặng lời rồi.”

Dân chúng nghe thấy lời nói này, càng ngày càng tò mò kinh nghi, dần dần có người lớn gan ngước mắt lên, lại nhìn thấy thành chủ đỡ trưởng trấn đứng dậy, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn hòa.

Nhất thời.

Có không ít người trong mắt lộ ra vẻ tôn kính, âm thầm tán thưởng phong thái của thành chủ đại nhân.

Vốn dĩ bầu không khí căng thẳng bức bối đã giảm đi không ít, thành chủ đại nhân có được không ít hảo cảm.

Cảm nhận được các loại ánh mắt tập trung đến.

Thành chủ Trần Thương Vân tiếp tục nói cười lên tiếng, ngữ khí càng trở nên bình dị gần gũi hơn.

“Từ trưởng trấn, không cần sợ hãi.”

“Lần này ta đến đây không có việc gì quan trọng, chỉ là nghe nói trấn Thanh Hà có một vị tiên sinh dạy học tài học hơn người, đặc biệt đến bái phỏng, không biết ngươi có tình nguyện giới thiệu một chút không?”

Lời nói này rơi vào trong tai, cả mặt trưởng trấn mơ hồ, lão tộc trưởng ở bên cạnh cũng có chút hoài nghi nhân sinh.

Ôi trời…

Người đang đứng trước mặt là thành chủ đại nhân, đây là nhân vật lớn một lời có thể quyết định sống chết của trăm ngàn người, cường giả Vũ Vương trong truyền thuyết, thế mà lại khách khí như thế?

Nghe thấy Dịch Phong tiên sinh có hiểu biết, thế mà lại dùng loại từ ngữ “bái phỏng” này, đây có phải là quá có lễ tiết rồi không?

Theo lý mà nói, thành chủ hạ lệnh triệu kiến ai dám không nghe theo!

Càng không hợp thói thường hơn là, lúc này thành chủ đại nhân không chỉ đích thân đến đây, trong giọng nói còn có ý thương lượng, không có một chút khí thế điệu bộ cường thế bắt nạt người nào?

Đây thật sự là quá khách khí rồi.

Trưởng trấn có tài có đức gì chứ!

Người ta thân là vị trí cao, ngược lại khiêm tốn có lễ nghĩa như thế.

Đây mới thật sự là nhân vật lớn.

Nhất thời.

Trưởng trấn thụ sủng nhược kinh càng trở nên thận trọng hơn, sợ hãi hành lễ hai tay còn có chút run run, cũng không biết là kích động hay là căng thẳng!