Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2003: Đích thân xuất mã (2)




“Thứ cho con gái to gan, loại uy thế này, cho dù là người cũng thấp hơn một tầng, nếu như người này không phải sự tồn tại cảnh giới Vũ Hoàng trong truyền thuyết, con gái thật sự không biết nên giải thích như thế nào!”

“Chuyến đi này trưng binh thất bại, đúng thật là con gái có tâm mà không có lực, xin phụ thân thứ tội.”

Tiếng nói căng thẳng lặng lẽ vàng lên khắp phòng khách, bầu không khí trở nên vô cùng bức bối.

Trần Thương Vân lại nghe đến trong mắt lóe lên thần sắc nghiêm túc, trên mặt dần dần lộ ra vẻ kích động.

“Vũ Hoàng…”

“Nói như thế, người này tuyệt đối là cường giả Vũ Hoàng!”

“Trần Thanh Hà nho nhỏ, thế mà lại có cao nhân như thế này, thật sự là cơ duyên trời ban, có cường giả này, trưng binh thất bại tự nhiên không đáng nhắc đến, con có thể kịp thời bẩm báo tất cả, chính là một đại công!”

Rõ ràng trưng binh thất bại.

Trong nháy mắt, thế mà lại trở thành đại công lao?

Trần Vũ Hân nghe xong kinh ngạc ngước mắt, trong mắt thoáng qua một tia kỳ dị.

Trần Vũ Hân thông minh như thế nào.

Suy nghĩ một lúc, đã ý thức được thâm ý trong mắt của phụ thân, kinh ngạc lên tiếng thăm dò.

“Phụ thân?”

“Ý của người là, chúng ta mời vị cường giả Vũ Hoàng đến trợ trận?”

Trần Thương Vân khẽ gật đầu, đứng dậy chắp tay sau lưng, trên mặt lộ ra vẻ bá khí.

“Không sai.”

“Vị cường giả Vũ Hoàng đó ẩn thân ở trấn Thanh Hà, chính là cơ duyên của Nghiệp Thành chúng ta, chỉ cần mời được vị cường giả này đến giúp đỡ, phần thắng của trận chiến này nhất định thuộc về chúng ta, cho dù san bằng các thành trì ở xung quanh, cũng là chuyện không thành vấn đề!”

“Chuyện này không thể chậm trễ, lập tức chuẩn bị hậu lễ, ta phải đích thân đi đến trấn Thanh Hà, cung nghênh vị cường giả này!”

Nghe thấy lời nói này, Trần Vũ Hân vừa mới thanh tỉnh, lại cảm thấn động vì tầm mắt cao thâm của phụ thân, cũng cảm thấy thấp thỏm cho hành động của mình, đồng thời nói rõ những gì nàng ta nhìn thấy ở trấn Thanh hà, sợ rằng bởi vì bản thân khiến cho chuyến đi này thất bại.

Nói tiếp mấy câu, trong mắt Trần Vũ Hân toát lên vẻ kinh sợ.

Nghe xong tất cả, Trần Thương Vân lại vô cùng tự tin vuốt râu, cả mặt trầ ổn bá khí phất tay.

“Không sao.”

“Nếu như vị cao nhân này không hề tức giận, tất cả còn có cơ hội thay đổi, dù sao vi phụ cũng là đỉnh phong Vũ Vương, đích thân đến bái phỏng thể hiện rõ thành ý, chắc rằng cũng có chút trọng lượng mới đúng.”

“Nếu như vị đó thật sự là cường giả Vũ Hoàng, cha con chúng ta đến cửa đích thân thỉnh tội thì có sao?”

Nghe thấy lời này, Trần Vũ Hân mới có chút thả lỏng xuống, chỉ cần phụ thân đích thân ra tay, nhất định có thể mời được vị cao nhân này, nghĩ đến việc Nghiệp Thành sắp có được sự giúp đỡ cực lớn, vị đại tiểu thư này tràn đầy năng lượng, nhanh chóng lên tiếng đích thân đi chuẩn bị lễ vật.

Bầu trời ngày càng tối.

Toàn bộ phủ thành chủ lại đột nhiên trở nên bận rộn, tràn đấy phấn chấn và chờ đợi đã không thấy từ lâu.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trấn Thanh Hà vẫn như lúc trước, người người bận rộn, dân chúng vì cuộc sống, đã dậy từ sớm làm việc, trên đường người buôn bán nhỏ lui tới, xung quanh ruộng vườn tràn ngập thân ảnh của nông phu.

Toàn bộ trấn nhỏ, tràn ngập hương khói nhân gian ôn hòa ấm áp.

Mới tờ mờ sáng, tửu lầu trà quán trên đường đã mở cửa, dần dần vang lên tiếng rao hàng mời khách, xen lẫn trong đó tiếng rao hàng của mấy người bán hàng rong, vô cùng náo nhệt.

Bất luận ngày hôm qua trải qua chuyện đáng sợ như thế nào, cũng chẳng qua là một chút chấn động, mấy giờ rỗi rãi chậc lưỡi mấy cái là qua hết, cuộc sống vẫn cần phải tiếp tục, cuộc sóng bình phàm yên ổn, mới là tất cả của dân chúng trấn Thanh Hà.

Nhưng mà.

Con phố dài vừa mới hồi phục vẻ náo nhiệt chưa được bao lâu, lại có tiếng bước chân ngựa dồn dập ở bên ngoài thành vang lên!

“Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!”

Nhất thời.

Đột nhiên con phố dài trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều giống như là bị đánh thức sự sợ hãi ở trong lòng, bất giác dừng bước chân quay đầu nhìn lại, toàn bộ trấn Thanh Hà rơi vào trong hoang mang tột độ.

Đến ngay cả trưởng trấn còn chưa bình phục vết thương, cũng bị dọa cho thay đổi sắc mặt cung kính đứng chờ đợi.

Dưới hàng loạt con mắt nhìn chằm chằm.

Chỉ có tiếng chân ngựa càng ngày càng dồn dập, từ cổng thành vắng vẻ truyền đến, âm thanh đó càng ngày càng gần, phảng phất như có một loại cảm giác áp bức khiến người khác kinh sợ theo đó mà đến!

Thuận theo con ngựa cao hơn trượng có bườm lông đen nhánh đi vào trong cửa thành.

Tất cả mọi người đều bị người đàn ông đang cưỡi ngựa đó thu hút ánh mắt!

Người đó có bộ râu dài, khuôn mặt nhìn có vẻ là trung niên tràn ngập uy nghiêm, chân đi giày thêu mây mặc quần áo sang trọng, vừa liếc mắt nhìn đã khiến cho người khác cảm thấy vô cùng cao quý, đến Trần tiểu thư ngày hôm qua đại quá quang lâm đến đây, cũng cưỡi ngựa đi theo phía sau, không dám có bất kỳ sai sót nào, khí diễm cũng thu liễm lại không ít!