Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2002 - Đích thân xuất mã




Nhìn dáng vẻ anh vũ vội vàng của con gái, Trần Thương Vân rất hài lòng.

Cả cuộc đời ông danh tiếng vang dội khắp vùng, chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất là bên dưới không có con trai, mấy năm gần đây nhìn thấy con gái càng ngày càng có năng lực, so với con cháu đại tộc càng cũng không kém, cuối cùng khiến cho ông ta cảm thấy nhẹ lòng khi về già.

Đến trấn Thanh Hà ở xa để trưng binh không phải chuyện dễ, nhất định sẽ gặp phải ngăn cản, còn liên quan đến đạo nghĩa nhân tình, nếu như đổi thành người bình thường đến đó, có thể chiêu mộ đủ một ngàn người đều là một vấn đề.

Càng đừng nói, chưa đến một ngày đã thành công trở về rồi.

Nhìn từ chuyện này, người con gái này của Trần Thương Vân đúng là có phong thái của người làm bá chủ.

Lúc này nhìn thấy con gái kính trọng hành lễ, trong mắt Trần Thương Vân có sự hào lòng không nói ra được, chậm rãi bưng tách trà lên, cả người đều cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít.

Nhưng mà.

Nghe thấy lời tán thưởng hiếm có của phụ thân, Trần Vũ Hân lại là càng cúi thấp người hơn, trong đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi thấp thỏm lên tiếng.

“Khởi bẩm phụ thân…”

“Con không hề hoàn thành nhiệm vụ chiêu mộ binh sĩ, xin phụ thân thứ tội.”

Không hoàn thành?

Nghe xong lời này, cả người Trần Thương Vân sững ra, nghi hoặc bỏ tách trà xuống, trong đôi mắt lộ ra thần sắc thất vọng và ủ rũ.

Ông ta nhìn kỹ một chút.

Chỉ nhìn thấy con gái cúi đầu hành lễ, giống như là trở nên rất căng thẳng, chưa bao giờ có loại nghi thái này, ra ngoài làm việc bất lợi cũng không phải không có tiền lệ, các loại dấu vết gần như đều để lộ ra vẻ cổ quái.

Trần Thương Vân không hề lập tức trách tội, chỉ là híp mắt lên tiếng hỏi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Con gái còn hơn cha, từ trước đến nay con làm việc chưa bao giờ không dây dưa dứt khoát, càng sẽ không việc sắp thành lại hỏng mà quay về, một chuyện trưng binh nho nhỏ, đối với con mà nói không được coi là chuyện khó, thế mà lại thất bại?”

“Lẽ nào, những tiện dân ở trấn Thanh Hà kia biết Nghiệp Thành ta sắp bước vào chiến sự, muốn nhân cơ hội tạo phản sao?”

Giọng nói trầm trầm vang lên, khiến cho sắc mặt Trần Vũ Hân càng xấu hơn.

Trần Vũ Hân có thể nghe ra được rõ ràng sự thất vọng của phụ thân, cũng biết thất bại của bản thân ảnh hưởng rất lớn đối với chiến sự, tuyệt đối không nên xuất hiện loại chuyện xấu kéo chân sau này…

Nhưng mà khi Trần Vũ Hân nhớ lại những gì nhìn thấy ở trấn Thanh Hà, tất cả đều không có lòng để quan tâm nữa!

Nhanh chóng lên tiếng, ngữ khí cũng trở nên nghiêm trọng gấp trăm lần!

“Phụ thân!”

“Chuyến đi lần này con gái thất bại, không phải là từ trong trấn Thanh Hà cứng rắn, mà là bởi vì, con gặp phải một người đến từ bên ngoài!”

Trần Thương Vân nghe thế trong mắt hiện lên vẻ sửng sốt, giọng nói càng lạnh thêm mấy phần.

“Người đến từ bên ngoài?”

“Chỉ một người nho nhỏ, đã ngăn cản được con?!”

Trần Vũ Hân cứng rắn lên tiếng, trong ngữ khí lại thể hiện ra sự kính sợ phi thường.

“Phụ thân thứ tội.”

“Người đó tuyệt đối không thể coi thường, chỉ uy áp thôi đã khiến cho cả người con không động đây được, lúc này nhớ lại, vẫn như trước khiến cho trong lòng con gái vô cùng sợ hãi.”

“Con gái cũng xem như là nhìn thấy chuyện đời, từ trước đến nay chưa bao giờ gặp loại uy áp đáng sợ như thế, cảm giác chèn ép đáng chết đó, khiến con đến dũng khí phản kháng cũng không có, đến ngay cả uy áp của phụ thân đại nhân người, cũng…”

Nói đến cuối cùng, ngữ khí của Trần Vũ Hân dừng lại, do dự một lúc vẫn là cắn răng nói hết tất cả, đến uy vọng của phụ thân nàng ta cũng không quan tâm nữa.

“Người cũng còn xa mới so sánh được với người đó!”

“Theo con phán đoán, người đó có lẽ là cảnh giới Vũ Hoàng!”

Xoẹt!

Trần Thương Vân kinh ngạc ngước mắt lên, trong đôi mắt rõ ràng có mấy phần chấn động.

Đột nhiên.

Trần Thương Vân không nói gì nữa, trong lòng hình như có có một làn sóng dâng trào.

Cường giả Vũ Hoàng…

Đó là sự tồn tại trong truyền thuyết, giơ tay là có thể chém ngang núi đá, Vũ Hoàng tức giận, đủ để tiêu diệt đô thành phồn thịnh, thiên quân vạn mã cũng giống như cát bụi!

Người khác không hiểu rõ, Trần Thương Vân thân là Vũ Vương đỉnh phong, hiểu rất rõ ràng về sự đáng sợ của Vũ Hoàng, ông ta đâu chỉ là cách người ta chỉ một bước chân, mà đúng là cách biệt giữa trời và đất.

Trấn Thanh Hà nho nhỏ, thế mà lại có nhân vật như thế này?

Chuyện này thật sự là quá chấn động, cho dù Trần Thương Vân trầm tư suy nghĩ hồi lâu, nhất thời cũng khó tin được, lại lần nữa lên tiếng hỏi lạ.

“Con chắc chắn người đó thật sự là Vũ Hoàng?!”

Trần Vũ Hân nhanh chóng lên tiếng, thành thật nói tất cả những gì mình nhìn thấy nghe thấy.

“Phụ thân minh giám!”

“Con gái bất tài, cũng đã bước vào cảnh giới Vũ Linh, nhưng ở trước mặt người đó, đến uy áp của đối phương cũng khó chống lại được, giống như sâu kiến không thể động đậy…”