Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 2001 - Sống sót sau tai nạn (2)




Khiến cho Trần Vũ Hân đang cứng người ngồi đó càng thêm gấp gáp.

Trong đôi mắt đẹp gần như tràn ngập vẻ lạnh lùng.

Đám đầu heo này, thế mà lại có suy nghĩ đó với người kia?

Đây không phải là muốn hại Nghiệp Thành gặp nạn lớn sao!

Đúng vào lúc Trần Vũ Hân đang vô cùng lo lắng, ở dưới chân núi phía xa truyền đến tiếng chuông nhàn nhạt.

“Đang, đang…”

Trong chớp mắt khí huyết cả người Trần Vũ Hân lưu chảy, giống như là trở lại nhân gian vậy!

Trần Vũ Hân mạnh mẽ đứng lên, trong đôi mắt tràn ngập vẻ chấn động, cúi đầu nghĩ lại tay chân mình, con người kinh ngạc không ngừng run rẩy.

Động tác bất ngờ khiến cho mấy người ở xung quang càng cúi thấp người hơn, đám người còn cho rằng sắp có tức giận lôi đình giáng xuống!

Trưởng trấn và lão tộc trưởng tay đầy mồ hôi hành lễ, trong lòng tràn ngập thấp thỏm.

Ai ngờ được.

Trần Vũ Hân đến một câu nói nhiều cũng không nói, lạnh lùng lên tiếng dẫn theo đám hộ vệ nhanh chóng rời đi, không đợi bọn họ đuổi theo, đội quân giáp sắt đen đã đi ra hỏi trấn Thanh Hà.

Đứng ở phía xa nhìn đoàn người ngựa nhanh chóng đi xa, hai người đứng ở trước cửa cả mặt mơ hồ.

Lão tộc trưởng khó hiểu quay đầu lại, trầm giọng hỏi.

“Trưởng trấn, vì sao đại tiểu thư lại vội vàng rời đi như thế, lẽ nào chúng ta có chỗ nào làm chưa đúng, đắc tội vị đại tiểu thư này rồi?”

Trưởng trấn cũng là cả mặt mơ hồ, nắm chặt danh sách ở trong tay hoài nghi cuộc đời.

“Ta cũng không biết…”

“Từ đầu đến cuối cùng ta lễ nghi chu toàn, có lẽ không có đắc tội đại tiểu thư đi. Vị đại tiểu thư này đúng thật là tính tình kỳ quái, khó hầu hạ. Cũng không biết vì sao, nàng ấy đến danh sách tòng quân cũng không cần, hình như chuyện tham quân này cứ như thế kết thúc rồi?”

Lão tộc trưởng nghe xong hơi híp mắt lại, vuốt râu trầm mặc nghĩ lại nói.

“Ừm…”

“Nếu như lão phu không có nhìn sai, vị Trần tiểu thư kia khi bước vào kiệu, dường như trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn, chắc rằng có thể là Nghiệp Thành có chuyện lớn gì đi. Ngoại trừ liên quan đến chuyện lớn của Nghiệp Thành, lão phu thật sự không nghĩ ra được, còn có điều gì khiến cho nhân vật như vị đại tiểu thư này căng thẳng thất lễ như thế.”

Nghe xong, trưởng trấn thán phục gạt đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tỉnh ngộ.

“Hóa ra là như thế…”

“Nói ra thì xấu hổ, ta căn bản không để ý đến loại chi tiết nhỏ này, vẫn là ánh mắt của Ngụy lão đệ sáng như đuốc, ngu huynh vô cùng kính phục!”

Hai người cảm khái rất lâu.

Ánh mắt nhìn thao đội người ngựa biến mất trong cáy bụi, bên ngoài thành khôi phục lại vẻ yên tĩnh, mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

“Bất luận như thế nào, trấn Thanh Hà chúng ta cũng xem như là tạm thời thoát được một kiếp này, lần này coi như là vận khí tốt, không biết lần tiếp theo sẽ như nào nữa, mong rằng Nghiệp Thành không có gì lo lắng, sau này bách tính trong khu vực có thể an cư lạc nghiệp!”

“Lần nguy cơ này, hình như tạm thời qua đi rồi…”

Trấn Thanh Hà nghị luận sôi nổi khắp ơi, có không ít người cảm thấy may mắn sống sót sau kiếp nạn, cho dù không có người nào biết vì sao đột nhiên Trần tiểu thư rời đi, nhưng đều thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.

Bọn họ cho rằng, nhất định là Nghiệp Thành đã xảy ra chuyện lớn gì, mới khiến cho nhân vật lớn như thế vội vàng rời đi, cũng xem như là may mắn của trấn Thanh hà đi.

Nhưng mà, bọn họ không hề biết ở bên ngoài hàng trăm dặn, đội người ngựa giáp đen không dừng chân, không đến ngày hôm sau đã đến Nghiệp Thành, lật người xuống ngựa trước cửa phủ thành chủ, Trần Vũ Hân nhìn thấy cánh cổng quen thuộc, cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Loại may mắn sống sót sau kiếp nạn đó, càng rõ ràng hơn so với trên dưới toàn bộ trấn Thanh Hà!

Lại lần nữa trở về Nghiệp Thành, Trần Vũ Hân mới cảm nhận được bản thân thật sự đang sống, cuối cùng từ quỷ môn quan quay trở về, nhớ lại những gì nhìn thấy ở trấn Thanh Hà, tất cả đều vẫn còn sống động như thật trong ký ức, khiến nàng ta không dám dừng lại một chút nào.

Ném roi ngựa cho người gác cửa, Trần Vũ Hân vội vàng đi vào cửa phủ.

Hào trạch ba vào ba ra, từ nhỏ Trần Vũ Hân đã không biết ra vào bao nhiêu lần, nhưng lại chưa bào giờ có bước chân vội vàng như ngày hôm nay, trong cả quá trình người hầu nhà hoàn trong phủ đều chào hỏi vô số lần, Trần Vũ Hân đều không để ý.

Mãi cho đến khi bước vào phòng khách, Trần Vũ Hân đã là mồ hôi đầm đìa.

Nhìn về phía phụ thân đại nhân đang ngồi ở chủ vị, mới dường như có chút ý thả lỏng, nhanh chóng cúi đầu hành lễ.

“Phụ thân!”

Trên chủ vị, Nghiệp Thành thành chủ Trần Thương Vân vuốt râu mỉm cười, nhìn một chút mồ hôi trên trán của con gái mình, hài lòng gật đầu lên tiếng.

“Không tệ, không tệ.”

“Lần này con đi trấn Thanh Hà, chưa đến hoàng hôn đã trở về, con có thể làm việc mạnh mẽ vang dội như thế, đúng là có phong thái của vi phụ năm đó, cho dù chỉ là thân nữ nhi, tương lai chấp chưởng Nghiệp Thành cũng không phải là việc gì khó.”