Mới vừa mở miệng, người đàn ông bị thương đột nhiên giật mình tỉnh lại, vị này tuy nhìn nhỏ tuổi như một đứa bé trai, nhưng cũng không phải là tiểu huynh đệ cái gì cả, mà là một vị lão quái không biết tu luyện bao nhiêu năm, liền vội vàng đổi lời nói: “Tiền bối, đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, tại hạ tên là Quản Vân Bằng.”
“Ngươi không sao chứ?” Chung Thanh nhìn hắn một cái, nói: “Chỉ là ta không phải tiền bối cái gì cả, ta tên là Chung Thanh.”
“Tiền bối khiêm nhường, với tu vi thông thiên của tiền bối, vãn bối gọi ngươi một tiếng tiền bối mới phải.” Quản Vân Bằng cung kính nói.
“Tu vi?”
Chung Thanh nhìn hắn một cái, nhíu chân mày nhỏ, nói: “Ngươi nghĩ sai rồi, ta không thể có tu vi gì cả, ta chỉ là một người phàm.”
“Người phàm?”
Trong lòng Quản Vân Bằng thầm cả kinh.
Hai đao vừa rồi đánh chết một cao thủ như Hắc Kiếm, lại là một người phàm?
Đánh chết hắn cũng không tin.
Có thể có bản lĩnh như vậy, xem ra hắn tối thiểu cũng là một cao thủ Võ Tôn.
Chỉ là, vì sao vị cao thủ này cứng rắn nói mình là người phàm, Quản Vân Bằng dĩ nhiên không dám hỏi tiếp nữa.
“Đúng rồi, ngươi bị thương như thế nào, có cần đi vào rồi xem một chút hay không, sư phụ ta sẽ chữa thương cho ngươi.”
“Sư phụ?”
“Ngươi, ngươi còn có sư phụ?”
Những lời này của Chung Thanh, trong nháy mắt khiến cho cả người Quan Vân Bằng giật mình một cái, cả cằm cũng muốn rớt xuống.
Vị này, lại còn có sư phụ?
Tu vi hắn ít nhất cũng phải là Võ Tôn, vậy tu vi sư phụ hắn sẽ là gì đây?
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Nhưng Chung Thanh lại nhíu mày, không hề khách sáo nhìn Quản Vân Bằng, hỏi ngược lại: “Ngươi, cái người này kỳ lạ thật đấy, tại sao ta lại không thể có sư phụ chứ?”
” Không không không, ta không có ý gì cả, chẳng qua là ta, chẳng qua là ta kinh ngạc mà thôi!” Quản Vân Bằng vội vàng khoát tay giải thích, thấy Chung Thanh không còn dùng ánh mắt đó nhìn hắn nữa, hắn thở ra một hơi.
“Vậy được, đi, đi vào để sư phụ ta xem thương tích cho ngươi.” Chung Thanh nhìn cái người kỳ lạ này một cái, lập tức dẫn đầu đi vào võ quán.
Quản Vân Bằng gật đầu một cái, mặt đầy kích động đi tới võ quán.
Nhưng vừa mới đi một bước, bước chân lại bỗng nhiên ngừng lại.
Cái này…
Đây là?
Giờ phút này, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm đôi câu đối ở cửa, con ngươi cũng co rút lại.
Bởi vì hắn phát hiện, kiểu chữ trên hai câu đối, lại ẩn chứa kiếm ý cường đại.
Nhất là treo lên như thế kia, hệt như thiên kiếm cắm xuống.
Mang theo sức ép cường đại cùng khí thế bức người, ở trong mắt hắn đột nhiên phóng đại, càng ngày càng gần....
“Ngươi ngẩn người cái gì vậy?”
Ngay lúc này, giọng nói của Chung Thanh truyền tới, Quản Vân Bằng kịp mới phản ứng lại, đồng thời phát hiện ra cả người đã bị dọa sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Võ quán này.
Rốt cuộc là nơi nào?
Không chỉ có một bé trai mạnh mẽ tự xưng là phàm nhân, mà ngay cả đôi câu đối dán ở cửa cũng ẩn chứa kiếm ý cường đại như vậy.
Thậm chí, hắn còn cảm thấy, nếu hắn có thể hiểu hết toàn bộ những chữ này, hắn sợ rằng bản thân có thể đạt một tầm cao mới trên kiếm đạo.
Hắn không khỏi vô cùng mong đợi với vị sư phụ mà đứa bé trai này nói.
Dĩ nhiên.
Tư thái cũng càng thêm cung kính.
Theo Chung Thanh, Quản Vân Bằng run rẩy đi vào võ quán.
Một đường đi.
Một đường kinh hãi.
Cho đến cuối cùng, chỉ cảm thấy cả người đều trở nên chết lặng.
Từ lúc bước lên bậc thang bắt đầu đi vào, ánh mắt rảo qua chỗ nào, chỗ nấy đều chỉ thấy toàn là bảo bối.
Ở danh đường treo một tấm gương, ở vách tường hai bên là hai bức họa, một cái ô đen lớn tùy ý đặt ở một bên, ở trong lò đặt Hỏa Diễm Châu, thậm chí ở trên cây trúc còn phơi giẻ lau…
Hắn đã đếm không hết.
Chỉ biết là mỗi lần thấy một món bảo vật, người không tự chủ được mà trầm xuống, đi qua con đường này, hắn gần như đã nằm rạp xuống đất.
“Sư phụ ta dẫn theo người đến.” Chung Thanh nhẹ giọng nói.
Lời nói của Chung Thanh trong nháy mắt khiến cho Quản Vân Bằng giật mình một cái, lúc này, mới vội vàng ngẩng đầu nhìn lên phía trước.
Một người thanh niên.
Lọt vào trong mắt hắn.
Trường bào màu trắng không nhiễm một hạt bụt, lộ ra khí chất ôn hòa nho nhã, tay phải cầm bút đứng ở một bên bàn, cả người lộ ra cảm giác xuất trần, nở một nụ cười nhàn nhạt nhìn hắn.
Vị này.
Chính là vị sư phụ của tiền bối Chung Thanh sao?
Quả nhiên.
Rất phi phàm!
Chẳng qua là hắn cũng giống như Chung Thanh tiền bối vậy, khiến cho người ta nhìn không rõ lai lịch, cũng không biết rốt cuộc là tu vi gì.
Mà cùng thời điểm đó, Chung Thanh cũng kể hết những chuyện mới vừa xảy ra bên ngoài võ quán cho Dịch Phong nghe, Dịch Phong tán thưởng nhìn hắn một cái, sau đó hướng Quản Vân Bằng cười nói: “Ngồi đi.”
“Vâng.”
Quản Vân Bằng cẩn trọng gật đầu, cho dù bên cạnh có ghế nhưng vẫn không dám ngồi xuống.
Bỗng nhiên.
Con ngươi hắn co rút một cái.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía tấm giấy Tuyên Thành, bên trên đầy những chữ được viết bằng bút lông.
Trong lòng hắn bất chợt hồi hộp.