Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 201: Ta chỉ là một người phàm




Hắn kinh hãi phát hiện, những kiểu chữ trên giấy Tuyên Thành, đều là những thứ khiến hắn không khỏi kinh hãi.

Như kiểu chữ bên kia, mang theo sự quang minh chính đại.

Như kiểu chữ lưỡi đao kia, ẩn chứa đao khí mãnh liệt.

Còn rất nhiều, rất kiều kiểu chữ khác nữa, hoặc là kiếm ý, hoặc là đạo vận, hoặc là võ ý, làm cho lòng người ôn hòa, hoặc làm cho người khác nhiệt huyết sôi trào.

Càng làm cho hắn không thể tưởng tượng nổi là những chữ này viết đầy trên giấy Tuyên Thành, trên mặt đất, trên bàn, thậm chí là dưới chân Dịch Phong, rải rác khắp nơi, giống như rác rưởi bị vứt đi.

“Chữ của tiên sinh, tốt, thật tốt!”

Hắn nuốt nước miếng một cái, lúc bình thường, hắn còn có chút trình độ, nhưng bây giờ, lại không nói được một câu khen ngợi nào.

“Ngươi cũng hiểu về chữ nghĩa?”

Nghe vậy, Dịch Phong kinh ngạc, hỏi Quản Vân Bằng.

“Hiểu sơ sơ, hiểu sơ sơ.”

Quản Vân Bằng liền vội vàng khom người nói: “Chẳng qua là loại tài nghệ này của ta, không dám ở trước mặt của ngươi múa rìu qua mắt thợ.”

“Ha ha, khách khí rồi, đúng rồi ngươi tên là gì?” Dịch Phong rất hưng phấn, không ngờ rằng có thể gặp được một đồng đạo.

“Quản Vân Bằng.”

Quản Vân Bằng vội vàng trả lời.

“Quản Vân Bằng, tên rất hay.”

Dịch Phong gật đầu một cái, lấy một tờ giấy Tuyên Thành mới, viết lên trên đó ba chữ Quản Vân Bằng, sau đó trao vào trong tay Quản Vân Bằng: “Ngươi thấy ba chữ này thế nào?”

Hai tay của Quản Vân Bằng cung kính nhận lấy tờ giấy Tuyên Thành, ngay lập tức cảm giác được một luồng kiếm kính dày đặc.

“Được, tốt, tốt.”

Hai tay Quản Vân Bằng nâng tờ giấy, trong miệng thốt lên, trong mắt lóe sáng, hắn chưa bao giờ ngờ rằng, tên mình viết ra, cũng có thể tạo được tác dụng như vậy.

Dịch Phong khẽ mỉm cười, được người khác khen luôn làm cho con người ta cảm thấy hưng phấn: “Nếu ngươi thích, ta sẽ tặng cho ngươi.”

“Cái gì?”

“Tặng, tặng cho ta?”

Tim Quản Vân Bằng kịch liệt nhảy lên, thân thể run rẩy, mặt đầy không tin nổi nhìn Dịch Phong, tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ.

“Mấy chữ mà thôi, không có gì mà không được cả!” Dịch Phong cười nói.

“Đa tạ, đa tạ tiền bối.”

Hai tay Quản Vân Bằng nâng tờ giấy Tuyên Thành, kích động tới lệ nóng lan tràn, thân thể run rẩy, quỳ xuống với Dịch Phong.

Dịch Phong thấy vậy, vội vàng đỡ hắn dậy, nhìn mắt của hắn mơ hồ ngấn lệ, không khỏi cảm khái, người này rốt cuộc thích chữ tới mức nào chứ?

Nhớ tới trên người hắn còn có vết thương, vì vậy lại cười nói: “Ngươi để ta xem vết thương cho!”

“Cái này, làm sao dám làm phiền tiên sinh?” Quản Vân Bằng thủ sủng nhược kinh nói.

“Gặp nhau chính là duyên, làm gì có phiền toái ở đây chứ?” Dịch Phong ôn hòa cười nói.

“Nếu vậy thì xin làm phiền tiên sinh.”

Quản Vân Bằng khó mà kiềm chế kích động ở trong lòng, không ngờ rằng hôm nay không chỉ đại nạn không chết mà còn có thể liên tục gặp được cơ duyên như vậy.

Đến gần Dịch Phong, hắn lại câu lệ nói: “Chỉ là tiên sinh, vết thương này của ta sợ rằng khó chữa lắm!”

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Dịch Phong liếc hắn một cái nói: “Bị thương ngoài da thôi, có cái gì mà khó chữa chứ?”

“Thương, thương ngoài da?”

Quản Vân Bằng chặc lưỡi, không tưởng tượng nổi nhìn Dịch Phong.

Trên người hắn nhìn như chỉ có một vết kiếm, nhưng kich mạch với lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đã bị kiếm khí của Hắc kiếm làm cho bị thương từ lâu rồi, sao vị này lại nói chỉ bị thương ngoài da?

Hắn là không thể nhìn ra tình trạng cơ thể mình, hay là hắn coi như vậy là đơn giản, là dễ dàng?

Giữa lúc Quản Vân Bằng còn đang kinh ngạc, Dịch Phong đã kêu Chung Thanh cầm dược thảo đã nghiền nát tới.

“Đắp lên đi, rất nhanh sẽ khỏi.”

Vừa nói, Dịch Phong cần lấy dược thảo, “bộp” một tiếng đắp lên trên vết thương của Quản Vân Bằng.

Qua loa như vậy thôi hả?

Quản Vân Bằng há miệng, mặc dù vị đại lão này tu vi nghịch thiên, nhưng hắn có phải có hiểu lầm gì đó với việc trị thương không?

Nhưng hắn chưa kịp nghi ngờ xong, liền kinh hãi phát hiện một dòng nước ấm theo vết thương của hắn tiến vào trong cơ thể, không chỉ xua tan đi kiếm khí còn lại trong cơ thể hắn, mà còn dùng tốc độ có thể thấy được, chữa trị kinh mạch và lục phủ ngũ tạng bị thương của hắn.

“A!”

Cảm giác thoải mái tràn tới, khiến Quản Vân Bằng không khỏi run lên lập cập.

Rốt cuộc đây là bản lĩnh nghịch thiên gì thế này, sao lại có thể kinh khủng như vậy?

Trong nhất thời, hắn nhìn về phía Dịch Phong ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt, vội vàng khom người cảm kích nới với Dịch Phong: “Thủ đoạn của tiền bối quả nhiên lợi hại, không chỉ có tu vi thông thiên, dẫn dắt hậu bối như ta, mà còn có tấm lòng phổ độ chúng sinh.”

“Tu vi thông thiên?”

Dịch Phong nhìn Quản Vân Bằng một cái, lắc đầu cười nói: “Ngươi có bị nhầm hay không, ta không có tu vi thông thiên, ta chỉ là một người phàm mà thôi.”

“Người phàm?”

Quản Vân Bằng chết lặng.

Mới vừa rồi, học trò, người vừa đánh chết Hắc Kiếm nói mình là người phàm thì thôi đi, bây giờ đến sư phụ, vị đại lão có thủ đoạn nghịch thiên này, cũng lại nói mình là người phàm?

“Tiền bối, các ngươi khiêm nhường quá, rõ ràng có thủ đoạn thông thiên nhưng vì sao lại khiêm tốn giấu diếm chứ?” Rốt cuộc, hắn buồn bực nói ra nghi ngờ trong lòng.

Dịch Phong không khỏi liếc hắn một cái, thầm nghĩ sẽ không lại đụng phải một tên ngốc như Ngô Vĩnh Hồng chứ?

Quản Vân Bằng càng bối rối.