Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 199: Rốt cuộc đây là nơi nào?




“Keng!”

Nhưng vào lúc này, một âm thanh dễ nghe vang lên bên tai hắn, hắn đột nhiên mở to mắt, kinh hãi phát hiện đứa bé trai bên cạnh, giơ đao đánh bay nhát kiếm này.

“Keng!”

Đi đôi với một loạt tiếng vang vù vù, cự kiếm cắm thẳng xuống đất, đâm sâu nửa thước.

“Ta đã nói rồi, ngươi đừng đánh nhau ở trước cửa võ quán của ta, tại sao ngươi lại không chịu nghe cơ chứ?”

Bé trai đỏ mặt, tỏ vẻ không vui nói.

Xoẹt!

Cảnh tượng này khiến cho người đàn ông bị thương ngây người nhìn, trong cổ họng cảm giác như bị hóc xương cá, nửa câu cũng không nói ra được.

Đây chính là Hắc Kiếm đó.

Là kẻ đã đuổi giết hắn hơn mười ngàn dặm, đã bước một chân vào Kiếm Ma tuyệt thế của cảnh giới Võ Tôn, nhưng lại bị một đứa bé trai dùng một đao đánh bay cự kiếm còn nặng hơn cả mạng sống ư?

Cái này là thủ cmn đoạn thần tiên gì vậy trời!

Mà cả người Hắc Kiếm cũng thiếu chút nữa là dại ra, mặt đầy hoảng sợ nhìn đứa bé trai trước mắt.

Thân thể nhỏ nhỏ ở chính giữa kia, sao lại có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy, không chỉ đánh bay cự kiếm của hắn, thậm chí còn làm vỡ nát toàn bộ xương tay của hắn!

Chỉ có điều sau khi kịp phản ứng.

Trên mặt Hắc Kiếm phủ đầy vẻ sỉ nhục nồng đậm.

Đối với một kiếm tu mà nói, sỉ nhục lớn nhất, không gì bằng việc người khác đánh bay trường kiếm trong tay.

Nhục nhã như vậy.

Phải gọi là có chết cũng không hết.

Cho dù hắn không thấy rõ tu vi của đứa bé trai này, nhưng sự sỉ nhục đầy ắp trong lòng khiến cho hắn lập tức muốn chém bay đứa nhóc này bằng cự kiếm của mình!

Trên mắt lóe lên vẻ điên cuồng, bàn chân bước dài theo lớp tuyết đọng trượt đến bên cạnh cự kiếm, đồng thời bàn tay cầm lấy chuôi kiếm định rút ra.

“Sao vậy.. ?”

Nhưng vừa mới dùng sức, sắc mặt hắn đại biến, bởi vì hắn vừa rồi không thể rút cự kiếm ra nổi?

Hắn không tin vào mắt mình, lại dùng sức rút kiếm một lần nữa.

Lần này, ngay cả sức lực bú sữa mẹ cũng dùng đến, nhưng kiếm cắm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích như cũ.

Cái này…

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cuối cùng, trong lòng Hắc Kiếm dâng lên một trận sóng gió kinh hoàng, con ngươi cũng trừng tới sắp bật ra ngoài.

Rốt cục thì hắn cũng bắt đầu luống cuống, lần đầu tiên có ý định chạy trốn.

Nhưng mà hắn vừa định chuẩn bị rời đi, đứa bé trai vốn đỏ mặt kia, bỗng nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt phẫn nộ.

“Ngươi, cái người này, làm sao lại không biết điều như vậy? Kêu ngươi đừng đánh ngươi lại càng muốn đánh. Bây giờ, ta rất tức giận, xem ra hôm nay nhất định phải cho ngươi chút dạy dỗ rồi.”

Vừa nói, Chung Thanh vừa giơ trường đao trong tay lên, bổ tới chỗ Hắc Kiếm.

Rõ ràng là chiêu thức không có chút đa dạng nào, thậm chí một đao nhìn lên cũng không có chút sức mạnh nào, nhưng lại khiến cho Hắc Kiếm như lâm đại dịch, sau khi lộn một vòng, vội vàng rút ra thanh cự kiếm dự bị ngăn cản.

” Keng!”

Âm thanh chói tai vang lên, cự kiếm trong tay của Hắc Kiếm bị cắt thành hai khúc, cả người nặng nề nện xuống đất, mắt nhìn chằm chằm Chung Thanh, thần sắc tràn đầy sợ hãi.

“Cút nhanh lên!”

Chung Thanh thu hồi trường đao, dùng chất giọng non nớt la lớn.

Thấy vậy, Hắc Kiếm như được đại xá, ngay cả cự kiếm kia cũng không cần, bò dậy lập tức chạy vào con hẻm phía trước, nhưng hắn vừa muốn phi hành lướt đi, bàn chân chợt ngừng lại.

Đồng thời, cặp mắt hiện đầy tơ máu, cả người run lẩy bẩy.

“Đao...”

“Đao khí, thật là cường đại!”

Lục phủ ngũ tạng với kinh mạch bên trong người Hắc Kiếm, đã sớm bị nghiền nát bởi đao khí cường đại ấy.

“Đây...”

“Rốt cuộc là nơi nào?”

Ôm thần sắc không cam lòng, Hắc Kiếm ngã xuống thẳng tắp trên nền tuyết đọng, mất đi hơi thở.

Người đàn ông bị thương mặt đầy kinh hãi nhìn đứa bé trai đang đứng bên cạnh, người vừa mới dùng hai đao đánh Hắc Kiếm phải chạy trốn, vừa định nói chuyện, cả người chợt cả kinh.

Bởi vì hắn chợt phát hiện, thanh kiếm cắm trên mặt đất kia, đã mất đi một tia khi tức.

Đương nhiên, hắn phân biệt được, tia khí tức này là của Hắc Kiếm.

Mà khí tức biến mất, cũng đồng nghĩa với việc Hắc Kiếm đã chết.

Hắn là bị đứa bé trước mắt này giết chết sao?

Trong lòng hắn không khỏi suy đoán.

Mà vừa vặn, Chung Thanh nhìn người đó biến mất không thấy đâu, lúc này mới xoa xoa lỗ mũi, hừ nhẹ nói: “Đối với loại người không nghe lời, phải dạy dỗ thật tốt, không để cho hắn có cơ hội đến trước cửa võ quán ta giở thói ngang ngược.”

Những lời này rơi vào trong tai của người đàn ông bị thương, khiến hắn ngay tức khắc xác định ý nghĩ trong lòng.

Xem ra.

Vậy là Hắc Kiếm coi trời bằng vung đúng là bị đứa bé này dùng đao giết chết.

Dĩ nhiên, điều khiến hắn kinh hãi là, rõ ràng mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt, nhưng hắn lại không phát hiện được rốt cuộc thằng nhóc này là dùng thủ đoạn gì giết chết Hắc Kiếm.

Sau một hồi rung động, hắn mới phản ứng lại được, chống thân thể bị thương đứng lên chào hỏi.

“Tiểu huynh đệ...”

“Không, tiền bối.”