Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1993: Đại tiểu thư




“Đâu chỉ như vậy! Ta còn nghe nói, Dịch tiên sinh kia khí độ bất phàm, tự yêu thú tìm đến đấy!”

“Haha, các ngươi thì biết cái gì! Dịch tiên sinh người ta, chính là văn khúc tinh trên trời hạ phàm, đừng nói yêu thú, ước gì được nấy cũng không phải chuyện khó!”

“A...”

“Người đọc sách thật sự khủng khiếp như vậy!”

“Nếu Dịch tiên sinh linh nghiệm đến thế, hôm nào đó chúng ta đến quỳ lạy nhé?”

Vài ông lão ngồi dưới tàng cây lẳng lặng trò chuyện, càng nói càng huyền ảo, như thể bọn hắn mắt thấy tai nghe tất cả mọi chuyện vậy, nói đến độ lý lẽ rõ ràng.

Chính vào lúc đang nói hăng say, đột nhiên tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.

Mấy ông lão nghe vậy nhìn qua.

Chỉ thấy đội ngũ như rồng, hơn cả trăm vệ sĩ mặc giáp đen mở đường đến đây, hàng ngũ chỉnh tề cực kì có uy thế, một cỗ kiệu mềm được bảo vệ bên trong, vừa nhìn đã biết nhân vật lớn đang đến.

Kinh người hơn là.

Trấn trưởng và lão tộc trưởng đích thân hành lễ nghênh đón ở đầu phố, trò chuyện vài câu với quân sĩ dẫn đầu, rồi cung kính xoay người dẫn đường, thái độ cực kỳ khiêm tốn ôn hòa.

Cảnh tượng này, chớp mắt khiến mấy ông lão ngạc nhiên đứng dậy tránh đường.

Chẳng qua chỉ vài giây.

Hàng xóm xung quanh đều bị kinh hãi, một giây trước phố dài vẫn còn rộng rãi, rất nhanh hai bên đã đứng đầy người, có già có trẻ, thậm chí còn có người vừa mặc y phục vừa đuổi đến đây, nhiệt tình vây xung quanh mặt mũi đầy vẻ kính sợ.

“Mẹ nó chứ, nhân vật lớn từ đâu đến đây!”

“Ngươi là con cái nhà ai, nói chuyện vô lễ như vậy! Ngay cả hắc giáp quân Nghiệp Thành chúng ta cũng không biết?”

“Hắc giáp quân?”

“Cẩu Đản, ngươi phải nhìn cho kỹ, những quân sĩ này đến từ Nghiệp Thành, trấn Thanh Hà chúng ta thuộc quản lý của Nghiệp Thành, cách mấy năm sẽ có nhân vật lớn đến quan sát, tuyệt đối không được va chạm!”

“Ta hiểu rồi! Nhưng mấy nhân vật lớn này, tại sao lại phải đến trấn Thanh Hà chúng ta quan sát, muốn cho chúng ta cái ăn cái mặc sao?”

“Tám phần là lại sắp khai chiến, tuyển chọn thanh niên tinh tráng gia nhập hắc giáp quân!”

Nghe các thúc thúc bá bá xung quanh trò chuyện, thiếu niên đen nhẻm mang theo vẻ mặt tiến tới, trông thấy cả đội dài cưỡi ngựa oai phong lướt qua, máu nóng sôi trào!

“Hắc giáo quân thật oai phong, ta cũng muốn gia nhập!”

Vừa cất lời, ông lão bên cạnh đã vươn tay bịt miệng thiếu niên.

Đứa nhỏ này còn trẻ không hiểu chuyện, sao biết được gia nhập quân đội thoạt nhìn vinh quang, tương lai rất có khả năng da ngựa bọc thây, nhất thời nói năng bất cẩn, họa từ miệng mà ra.

Nhóm trưởng bối che chắn sau lưng, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Trông thấy đội ngũ rời đi, trong mắt lóe lên vẻ kính sợ phức tạp.

Đội quân chỉnh tề đi qua phố dài, mãi đến trước một tòa nhà lớn mới dừng lại.

Thân hình hơi mập của trấn trưởng cung kính hành lễ, lên tiếng thỉnh an với kiệu mềm.

“Đại tiểu thư thứ tội.”

“Trấn Thanh Hà chúng ta nghèo khổ, chỉ đành uất ức cho đại thiểu thư nghỉ ngơi ở hàn xá.”

Lão tộc trưởng cũng cúi đầu đứng bên cạnh, sắc mặt trầm ổn.

Hai người đợi một lúc.

Rèm châu kiệu mềm khẽ vén lên, nữ tử dung mạo xinh đẹp, trên người mặc váy dài cẩm tú bước ra ngoài, môi đỏ khẽ mở lạnh giọng rủ mắt.

“Không cần phiền phức.”

“Bổn tiểu thư đến đây chỉ để tuyển người tòng quân, nếu ngươi không có việc gì đưa ta đi xem thử dân sinh ở trấn Thanh Hà trước.”

Giọng điệu cực kì lạnh nhạt, lại mang theo áp lực không cho phép từ chối.

Thân hình trấn trưởng càng cúi thấp hơn, vội vàng cung kính tuân theo.

“Tại hạ tuân lệnh.”

“Đại tiểu thư, mời bên này.”

Nói đoạn, trấn trưởng đại nhân lập tức nghiêng người nghênh đón.

Chờ đối phương khẽ cất bước ngọc, ông ta mới theo sát phía trước, khom lưng dẫn đường đến phố chính của trấn Thanh Hà, cho dù trong phủ bận bịu chuẩn bị xong mọi thứ, người ta không nhìn vào mắt, cũng không dám có chút oán trách nào.

Dù sao.

Người trước mắt là nữ nhi của thành chủ đại nhân.

Với nơi nhỏ bé này mà nói, có bảo là công chúa cũng không qua đáng, nhân vật lớn như vậy đến đây, nhất định phải cố hết sức lấy lòng mới phải.

Cho dù vị Trần tiểu thư này không ra lệnh cho quân sĩ theo cùng, chỉ có vài hộ vệ cận thân ở xung quanh, trấn trưởng và lão tộc trưởng vẫn thấy áp lực như cũ, suốt đoạn đường chẳng dám chậm trễ.

Đi khoảng mười bước qua phố dài, cung kính kể lại tất cả, hễ là Trần tiểu thư hỏi đến, tất nhiên biết gì nói nấy.

Tửu lâu quán trà ven đường tuy vẫn mở như thường lệ, nhưng trước giờ những người làm ăn rất có mắt nhìn, thấy tình hình này, đều hoảng hốt nấp trong tiệm không dám dòm ngó, cả tiểu trấn trở nên yên ắng không ít, ai nấy đều cẩn trọng.

Trần Vũ Hân không hề để ý.

Là đại tiểu thư Nghiệp Thành, nàng ta đã quen nhìn những ánh mắt kính sợ đó, tình huống này với nàng ta mà nói chẳng qua là chuyện đương nhiên thôi.

Vững bước tiến về trước, đánh giá phố dài rất lâu.