“Đội trưởng Từ, chư vị, mọi người không sao chứ?”
“Vừa rồi có sương mù ập đến, chúng ta đi lạc, bây giờ thấy mọi người trở lại, coi như ta cũng yên tâm rồi.”
Câu này vừa thốt ra, mọi người mới bừng tỉnh ngoái nhìn.
Thấy Dịch Phong bình tĩnh bước qua, Từ Phượng Minh như nghĩ đến gì đó, không lên tiếng đáp lại, sốt ruột hỏi ngay lập tức!
“Dịch tiên sinh!”
“Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Tại sao yêu hổ thực nguyệt cấp võ vương lại chết thảm như vậy?!”
Ánh mắt nhìn chằm chằm rất nghiêm nghị, không cho phép né tránh, dường như bất kỳ sắc mặt nào cũng không thể thoát khỏi sự quan sát của hắn ta, nhất định phải hỏi được chân tướng ngay lúc này!
Uy thế kia, lập tức dọa cho tâm thần nhóm người trong tiểu đội căng chặt!
Trước mặt người bình thường, quả thật có thể khiến họ hoảng hốt sợ hãi, rất có phong phạm của kẻ mạnh.
Nhưng mà.
Dịch Phong hiện nay đã nhìn thấu rất nhiều chuyện, loại uy thế này với hắn mà nói, ngay cả một chút gợn sóng trong lòng cũng không nhấc lên nổi, chẳng qua chỉ như mấy đứa con nít ra vẻ mà thôi.
Hắn thản nhiên mỉm cười, đáp lời.
“Ta cũng không biết.”
“Vừa nãy sau khi mọi người đi lạc, ta ở gần đây tìm mọi người, sau đó đến chỗ này trông thấy yêu hổ chết dưới hố, hệt như những gì mọi người đã nhìn thấy.”
“Hình như đã chết ở dưới đó từ lâu.”
Nghe thấy câu này, trong lòng Từ Phượng Minh xẹt qua nghi ngờ.
Đã chết ở đây từ lâu…
Hung thú khủng khiếp này đường đường là yêu vương, ngay cả lão tộc trưởng cũng không thể ứng phó được, sao đang yên đang lành lại có thể chết ở đây được?
Nhưng hắn ta quan sát tỉ mỉ một lúc.
Hai mắt Dịch Phong tĩnh lặng như nước, đừng nói khả nghi ngay cả chút manh mối cũng chẳng có, dường như đang kể lại một việc vô cùng chân thực.
Lập tức.
Từ Phượng Minh không khỏi cau mày, nhìn về phía đội viên lâu năm bên cạnh.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc lâu, cũng không nói được câu nào, nhìn lại vị tiên sinh dạy học Dịch Phong, dường như thật sự không có nghi điểm gì.
Đâu thể nào...
Một văn nhân trói gà không chặt, có thể giết chết yêu hổ cấp võ vương được?
Đây chẳng phải nói nhảm sao!
Chẳng lẽ yêu hổ này thật sự tự mình chết ở đây?
Giằng co vài giây, không khí trở nên kỳ lạ.
Ngụy Tiểu Vi không nhịn được lên tiếng, nghi ngờ nhìn về phía Từ Phượng Minh.
“Đội trưởng Từ, sao đột nhiên lại hung dữ với tiên sinh như vậy. Chắc không phải ngài cho rằng, tiên sinh dụ yêu hổ cấp võ vương này đến, hoặc là đã giết chết nó chứ?”
“Tiên sinh có ân lớn với trấn Thanh Hà chúng ta, sao ngài có thể vô lễ như vậy...”
Câu hỏi này vừa thốt ra, mọi người đều nghe được vài phần không vui.
Bấy giờ Từ Phượng Minh mới ý thức mình đã thất thố, mỉm cười ngại ngùng, mượn cớ mỉm cười bỏ qua chủ đề này.
“Chuyện đó...”
“Ta chỉ muốn làm rõ nguyên nhân cái chết của yêu hổ, nên sốt ruột hỏi vậy thôi!”
“Ài, thật sự yêu hổ này hơi khủng khiếp mới khiến ta nhất thời căng thẳng thất thố, nếu yêu hổ này đã chết, chúng ta gặp được cũng coi như thu hoạch lớn, không cần để ý đến chuyện này nữa, nếu có chỗ đắc tội mong Dịch tiên sinh đừng trách. Nếu không sợ là Ngụy chất nữ sẽ tính sổ với ta mất.”
Sau khi nói ra lời trêu ghẹo, cuối cùng không khí đã dịu lại, mọi người thả lỏng tâm trạng, liên tục mỉm cười.
“Hahaha...”
“Chậc chậc, khuỷu tay của Ngụy cô nương chĩa ra ngoài rồi!”
Ngụy Tiểu Vi bị trêu đùa cúi đầu giậm chân, không dám nói gì nữa.
Mọi người càng thêm thoải mái, hoàn toàn buông bỏ tâm trạng căng thẳng, cũng to gan hơn lại lần nữa đến gần đánh giá mãnh hổ, cảm khái không ngớt.
Thấy mọi chuyện đã xong, Dịch Phong cũng mỉm cười thản nhiên, không hề để trong lòng.
“Từ đại ca không cần để ý.”
Từ Phượng Minh thở phào nhẹ nhõm, lập tức phất tay ra lệnh!
“Chư vị.”
“Xem ra trời ban lộc, cơ duyên chúng ta đến rồi!”
“Vận may của Dịch tiên sinh phi phàm, vậy mà gặp được yêu hổ cấp võ vương, chúng ta chia xác xử lý nó, mang về chúc mừng một đêm!”
Sau khi hào hùng ra lệnh, niềm vui sướng bất ngờ tràn ra trong ánh mắt mọi người.
Nhóm người bắt đầu lột da rút xương hổ, tiếng cảm thán vang vọng núi rừng đêm đen, nhiều năm rồi chưa từng thu hoạch phong phú đến thế, tối nay lại được thi thể cấp võ vương, thật sự đủ để khoác lác nửa đời!
Không đến một canh giờ.
Tiểu đội săn yêu trở lại trấn Thanh Hà, tiếng nói cười nhộn nhịp vang vọng màn đêm.
Một đêm náo nhiệt trôi qua.
Mọi người đều biết danh tiếng của tiên sinh dạy học Dịch Phong, trên có lão hán bảy mươi, dưới có trẻ nhỏ ba tuổi, đều nghe nói đến vận may phi phàm của Dịch Phong, đây là người được ông trời phù hộ.
Cái gọi là lời đồn mạnh như hổ, câu này không giả chút nào.
Trời vừa hửng sáng.
Dưới cây hòe lớn đầu phố trấn Thanh Hà, vài ông lão tản bộ càng nói càng thái quá.
“Lưu lão đầu, ông có nghe nói chưa? Tiên sinh dạy học mới đến trấn chúng ta, được ông trời phù hộ đi săn chắc chắn sẽ có thu hoạch, tiện tay đã có thể nhặt được yêu thú!”