Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1994 - Đại tiểu thư (2)




Chẳng qua chỉ là tiểu trấn bình thường, còn lâu mới phồn hoa như Nghiệp Thành, thậm chí còn có chút nghèo khổ, ngay cả mặt tiền tửu lâu quán trà cũng khó lọt vào mắt.

Cuối cùng.

Ánh mắt Trần Vũ Hân có chút buồn ngủ, nghiêng mắt nhìn trấn trưởng đang cười làm lành.

“Nhất định các ngươi đã nhận được truyền tin, trước khi bổn tiểu thư đến đã bảo các ngươi chuẩn bị một ngàn tráng đinh, đã làm xong chưa?”

Nghe vậy.

Cơ thể trấn trưởng khựng lại, sắc mặt trở nên khó xử.

“Ơ...”

“Khởi, khởi bẩm tiểu thư, danh sách một ngàn người này, tại hạ đã xác nhận xong, phần lớn bọn hắn đều là nam đinh tráng niên của trấn Thanh Hà ta, chắc chắn phù hợp với yêu cầu tòng quân.”

Lời nói không chút sơ sót, nhưng giọng điệu lại thấp thỏm gian nan.

Trấn Thanh Hà chẳng qua chỉ là tiểu trấn nghèo khó, người sống lâu năm ở đây vốn không nhiều, cho dù các đời khai chi tán diệp, tất cả mọi người cộng lại cũng chỉ hơn vạn.

Nói khó nghe một chút.

Một ngàn tráng đinh gần như chính là chiến lực của toàn bộ trấn Thanh Hà.

Nếu tất cả những người này đều tòng quân, tương đương với việc rút cạn khí huyết của trấn Thanh Hà, tương lai nếu có yêu thú tấn công, náo loạn nho nhỏ còn miễn cưỡng có thể chống được, nếu xâm nhập số lượng lớn, chỉ dựa vào già yếu nữ nhân nhu nhược, hoàn toàn không thể ngăn nổi.

Sau này cho dù chiến sự bình ổn, quân sĩ có thể trở về trấn Thanh Hà, sau khi trải qua đại chiến thành trì, có thể còn lại được mấy người chứ?

Đến khi ấy.

Dưới chân núi chắc chắn lấp đầy bia mộ mới.

Trừ lời khích lệ ngoài miệng vinh quang ra, tiểu trấn chỉ còn đau đớn vô tận, từ đó nhân khẩu tàn lụi, không thể trở về phồn thịnh ngày xưa.

Đây không phải trưng binh, đây là muốn các hậu sinh của trấn Thanh Hà nạp mạng!

Nghĩ đến đây.

Trấn trưởng khom lưng hành lễ đôi tay run rẩy, trong lòng đau như dao cắt, những lời còn lại có thế nào cũng không nói nổi.

Trần Hân Vũ thấy dáng vẻ như thế, mắt đẹp nghiêng nhìn lạnh hơn mấy phần.

“Thế nào?”

“Ngươi có chỗ nào khó xử à?”

Trần Vũ Hân lạnh giọng lên tiếng, uy thế lao thẳng về phía trước!

Trưởng trấn kinh sợ đến cả người cúi thấp hơn, ôm chặt quyền không phát ra tiếng nào.

Hắn không dám nói, nhưng người ta đã nhìn thấu tất cả.

Lạnh lùng liếc nhìn, Trần Vũ Hân bắt đầu dạy dỗ.

“Từ trưởng trấn.”

“Trấn Thanh Hà các ngươi phụ thuộc vào quản lý của Nghiệp Thành ta, đương nhiên chính là một phần của Nghiệp Thành, vì thế “có vinh cùng vinh, nhục thì cùng nhục, bây giờ Nghiệp Thành ta và Lương Thành có chiến sự, nếu như Nghiệp Thành thất bại bị công phá, lẽ nào trấn Thanh Hà các ngươi còn có thể tránh thoát được sao?”

“Đến lúc đó, tổn thất của trấn Thanh Hà, sợ rằng không chỉ là một ngàn tráng đinh.”

“Chút đạo lý này, chắc rằng không cần bản tiểu thư nhiều lời đúng không?”

Lời nói đúng là vô tình, nhưng mà nói trúng tim đen.

Khi đứng trước đại chiến liên quan đến lợi ích của thành trì, trấn nhỏ phụ thuộc chỉ có dốc hết sức lực giúp đỡ, nếu không lỡ như thất bại, tổ đã bị phá trứng có còn an toàn?

Vị đại tiểu thư này nhìn thì có vẻ trẻ tuổi, nhưng dù sao xuất thân từ phủ thành chủ, trong mắt chỉ có đại cục thắng thua, mạng người bình thường đối với nàng ta mà nói, không hề có một chút trọng lượng nào.

Đây chính là khí thế của người cầm quyền.

Còn về những người dân bình thường của trấn Thanh Hà, chỉ có thể nghe lệnh làm việc mà thôi, cái gọi là cường giả vi tôn, từ xưa đến nay chính là như thế, cho dù là trưởng trấn, ở trong mắt người ta cũng chẳng qua chỉ là người hầu mà thôi.

Đối mặt với nhân vật lớn cường thế như vậy.

Trưởng trấn cúi đầu khẽ nhắm mắt lại, chỉ có thể khó khăn lên tiếng đá lại.

“Tiểu thư nói rất đúng…”

“Suy nghĩ cho đại cục, trấn Thanh Hà chúng ta nhất định sẽ tập hợp đủ một ngàn tráng đinh tòng quân, đảm bảo trận chiến này thắng lợi!”

Nghe thấy lời nói phục tùng, Trần Vũ Hân với khẽ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, trong mắt xuất hiện mấy phần thần sắc tỏ vẻ quan tâm, hỏi các loại tình hình của trấn Thanh Hà.

Trưởng trấn và lão tộc trưởng kinh nghiệm phong phú, đương nhiên biết những điều này đều chỉ là mấy lời nói bề ngoài, nhưng cũng không dám làm trái, chỉ có thể phối hợp tiếp tục đáp lại, trong lòng đều sắp chìm xuống tận đáy hồ.

Cùng lúc đó.

Dưới gốc cây hòe cổ thụ trên đường phố.

Mấy lão giả từng xem náo nhiệt, lại vẫn như trước đây trở lại trò chuyện, vất vả cả một đời, bọn họ đã sớm xem nhẹ tất cả, mỗi ngày thưởng thụ nhàn rỗi, mới là phúc phận lớn nhất, cái gọi là nhân vật lớn, cũng chẳng qua là mấy câu chuyện phiếm trong lúc uống trà ăn cơm, làm gì đến lượt bọn họ quan tâm.

Ai biết được mấy người còn chưa nói được bao lâu, Dịch Phong tiên sinh trong truyền thuyết cũng đến rồi.

Đột nhiên mấy lão nhân cảm thấy hưng phấn, cộng thêm sự tôn kính với vị “Văn Khúc Tinh” này, lập tức bắt đầu nói liên hồi.