“Tính toán thời gian, bây giờ sợ là đã gần đến mùa xuân ở kiếp trước đi!” Dịch Phong nhìn khí lạnh ngoài cửa sổ, không khỏi cảm khái thành tiếng: “Vậy thì viết thêm một bộ câu đối xuân nữa đi!”
Dịch Phong tìm hai tấm giấy lớn màu đỏ, nhấc bút viết lên trên giấy hai câu đối xuân, hài lòng gật đầu một cái, sau đó lớn tiếng gọi: “Đồ nhi, ổn rồi thì không phải sửa nữa đâu, mau lên, xuống dán hai câu đối này ở trước cửa đi.”
“Vâng, thưa sư phụ.”
Tiểu Chung Thanh mặc vào người một cái áo bông thật to, hà ra một một hơi sương trắng, hăng hái cầm hai câu đối xuân, đi ra phía ngoài.
Sau khi dán câu đối xong, Chung Thanh lại trở về bên cạnh Dịch Phong.
“Đồ nhi, bây giờ ngươi hết bệnh rồi thì nên chăm chỉ luyện võ đi!” Nhìn Chung Thanh, Dịch Phong cười nói: “Hơn nữa cây đao này, ban cho ngươi lâu như vậy, nhưng hình như chưa từng dạy cho ngươi đao pháp đúng không?”
“Đúng vậy, sư phụ.”
Chung Thanh siết chặt trường đao trong tay, ngoan ngoãn gật đầu.
“Vi sư luyện đao đã đạt đến cảnh giới sánh vai cùng thần, trong quá trình luyện đao đó, ta đã tổng kết ra được ba chiêu thức, hôm nay thuận tiện dạy cho ngươi ba chiêu thức này.” Dịch Phong buông bút lông trong tay xuống, nhẹ giọng nói.
“Ca gan hỏi sư tôn, ba chiêu thức đó là gì?” Chung Thanh nghi ngờ hỏi.
“Phách, khảm, trảm!”
Dịch Phong thong thả cười nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được quên đi ba chiêu thức này, ngươi chỉ cần luyện tốt ba chiêu thức này, tự nhiên đao ở trong tay của ngươi sẽ tự do thoải mái mà sử dụng.”
Vừa nói, Dịch Phong vừa nhận lấy trường đao, dạy cho Chung Thanh ba chiêu thức.
Biểu diễn xong, hắn trả lại đao cho Chung Thanh.
“Sau này, ngươi luyện ba thức này đi!”
“Vâng ạ!”
Chung Thanh gãi gãi đầu, mặc dù không biết tại sao Dịch Phong lại muốn hắn luyện tập ba chiêu thức bình thường không có gì lạ này, nhưng đã là lời của Dịch Phong thì hắn đều nghe theo không điều kiện.
Mùa thu đã dần qua.
Mùa đông đang dần đến.
Ngoài nhà, tuyết như lông ngỗng bay đầy trời.
Cuộc sống như thường lệ trôi qua.
Ba người Ngô Vĩnh Hồng vẫn khai hoang ở chỗ cũ, thời gian dài như vậy cũng mới chỉ làm được một nửa, nhưng nguyên nhân do thời tiết nên Dịch Phong vẫn có thể hiểu được tại sao hiệu suất lại thấp như vậy.
Đất đai không chuẩn bị xong nhưng gánh phân cũng không thể thiếu được.
Hiệu suất ba người Ngô Vĩnh Hồng giảm xuống, theo đó, mỗi ngày Lỗ Đạt Sanh cũng ung dung, nhẹ nhàng hơn không ít, chỉ cần một buổi sáng là có thể gánh xong phân.
Chỉ có điều khiến người ta mãi cũng không hiểu nổi là tại sao rõ ràng buổi chiều hắn có thể nghỉ ngơi thật tốt, nhưng lại luôn ở cạnh hầm phân ngẩn ngơ đến trời tối, đồng thời miệng cũng luôn lẩm bẩm, gọi cũng không trả lời.
Chung Thanh vung vẩy đại đao.
Ngày qua ngày luyện tập ba chiêu thức, phách, khảm, trảm.
Chỉ là tên Khô Lâu phá phách kia hình như vẫn không thể khiến cho người ta yên tâm được, không về nhà thì cũng thôi đi, tiền vàng giấu ở dưới giường Dịch Phong, thỉnh thoảng hình như cũng bị giảm đi.
Dĩ nhiên, cả ngày, Dịch Phong mê mẩn với thư pháp, cũng không có thời gian rảnh rỗi quản chuyện này.
Sau khi viết một đôi câu đối, trong đầu hắn, cuối cùng cũng xuất hiện âm thanh quen thuộc.
“Tinh: Chúc mừng kí chủ, thư pháp đã đạt tới cảnh giới sánh vai cùng thần!”
“Cuối cùng cũng hoàn thành.”
Dịch Phong hài lòng gật đầu một cái, nhìn đôi câu đối xuân mới ra lò, Dịch Phong lại kêu: “Đồ nhi, xé hai hai câu đối xuân trên cửa kia đi, thay bằng hai câu đối này.”
“Vâng, sư phụ.”
Chung Thanh thu hồi trường đao, cầm hai câu đối xuân mới, dán lên cửa lần nữa.
“Chữ viết của sư phụ thật đẹp mắt.”
Chung Thanh phủi phủi tay nhỏ, đạp tuyết trên đất, chuẩn bị trở về phong.
“Rầm.”
Đúng lúc này, một bóng người không biết từ đâu đập tới, trực tiếp rơi xuống bên chân của Chung Thanh.
Đồng thời, trong miệng, từng ngụm từng ngụm máu tươi lần lượt phun ra, cả người trở nên thoi thóp.
Chung Thanh sợ ngây người.
Còn chưa kịp mở miệng hỏi, ở cửa cách đó không xa, một người đàn ông cầm kiếm tiến tới, chậm rãi bước tới chỗ người đàn ông bị thương.
“Hắc Kiếm, xa vạn dặm rồi mà ngươi vẫn còn muốn đuổi theo ta, rốt cuộc là có việc gì?”
Sắc mặt người nam nhân bị thương lộ vẻ không cam lòng kêu lên.
“Ta muốn chứng minh rằng ta mới là Nam Sa đệ nhất kiếm!” Hắc Kiếm lạnh như băng nói.
“Ngươi đã chứng minh xong rồi, vì sao ngươi còn phải đuổi tận giết tuyệt.” Người đàn ông bị thương hô.
“Bởi vì dưới kiếm ta, chưa bao giờ giữ lại người sống, cho nên ngươi phải chết!” Giọng nói Hắn Kiếm lạnh lùng, cuối cùng đạp lên tuyết đọng ép tới gần, trong tay móc cự kiếm ra, định chém xuống.
“Dừng tay.”
Bỗng nhiên, Chung Thanh đỏ mặt đứng trước người đàn ông bị thương, nói: “Không cho phép đánh nhau ở trước của võ quán của ta.”
Hắc Kiếm liếc mắt nhìn Chung Thanh, trực tiếp coi thường, cự kiếm trong tay vang dội nâng lên.
“Đi mau.”
Người nam nhân bị thương vội vàng nhìn Chung Thanh kêu to.
Một kiếm này.
Mang theo uy áp vô tận, đánh thẳng tới.
Thấy vậy, người nam nhân bị thương lộ ra dáng vẻ như tro tàn, bởi vì một kiếm này chém xuống, chỗ nào ánh kiếm đi qua, tất cả đều không còn một ngọn cỏ.
Đáng tiếc.
Trước khi chết còn phải liên lụy đến một đứa trẻ.
Hắn nhắm mắt.