Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1988: Mở rộng tầm mắt rồi chứ? (2)




“Ngụy cô nương, cô đã xử lý xong xác hổ rồi sao? Nhanh như vậy?”

Ngụy Tiểu Vi còn chưa lên tiếng, Từ Phượng Minh đã mỉm cười tiếp lời, liên tục khen ngợi.

“Hahaha...”

“Dịch tiên sinh, ngài có điều không biết, tuy Ngụy chất nữ còn trẻ, nhưng cũng coi như thợ săn lão luyện, loại chuyện thu dọn xác yêu thú này, trước giờ luôn nhanh nhẹn dứt khoát, cho dù một mình nàng xử lý xác hổ, cũng không đến một nén nhang!”

“Cô gái này rất hiền huệ, dứt khoát nhanh nhẹn lại tốt bụng.”

Nói một hơi khiến Ngụy Tiểu Vi cúi đầu, mặt hơi ửng hồng.

Dịch Phong nghe vậy càng thêm kinh ngạc.

Lại lần nữa đánh giá một lúc, có thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được, muội tử dung mạo thanh tú này, róc yêu thú lại hung ác như thế, còn là một người lão luyện...

Dường như phát giác được gì đó, Ngụy Tiểu Vi lẳng lặng ngước mắt, bấy giờ mới thấy Dịch Phong chăm chú nhìn ngơ ngác, cuối cùng giật mình nhận ra vấn đề nằm ở đâu, vội vã giải thích cho chính mình.

“A...”

“Ta không phải, ta không có.”

“Chuyện xử lý xác hổ, thực ra ta không rành lắm, một tiểu cô nương như ta sao biết được mấy thứ đó.”

Càng nói giọng điệu càng khẽ khàng, dường như ngay cả chính nàng ta cũng không tự tin, gương mặt cũng mang vẻ rầu rĩ sốt ruột, có cảm giác căng thẳng khi hình tượng sụp đổ.

Cũng may.

Những đội viên còn lại kịp thời bước đến, lên tiếng hỏi bỏ qua sự ngượng ngùng kia.

“Đội trưởng, đã xử lý xong thi thể của yêu hổ, da thịt chúng ta tự chia nhau vác, tiếp theo có phải nên tiếp tục lên đường không?”

“Đội trưởng Từ, hiếm khi chúng ta có thu hoạch tốt như vậy, khó khăn lắm mới ôm được đùi của ngài, ngài phải đưa chúng ta đi trải nghiệm việc đời đấy!”

“Đúng vậy, đội trưởng Từ phải đưa chúng ta đi thêm một vòng, rèn sắt khi còn nóng thu hoạch thêm chút thành quả chiến đấu!”

Nhóm nam nhân như được tiêm máu gà, hăng hái đến mức muốn lên trời, sau khi săn được yêu hổ cực lớn, gương mặt ai nấy đều viết ba chữ lớn “ta rất được”.

Từ Phượng Minh lại hơi ngại ngùng, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Đồng ý lời mời chiến của mọi người, hắn ta sợ nếu có thêm vài yêu thú cấp võ sư, đến khi đó có thể ăn không tiêu, nếu từ chối lại sợ ảnh hưởng đến sĩ khí và hứng thú của mọi người.

Thật sự là tự vác đá đập chân mình mà, phải làm sao đây.

Mắt thấy dáng vẻ lão ca khó xử trầm tư, rất lâu không trả lời.

Dịch Phong biết nỗi khó khăn của hắn ta, mỉm cười uyển chuyển hỏi.

“Từ đại ca.”

“Lần đầu ta theo mọi người đi săn, có vài chuyện không hiểu lắm, nhưng ta cũng biết chuyện gì thấy được thì dừng, tối nay chúng ta thu hoạch không ít, e rằng nếu mạo hiểm tham công sẽ không ổn lắm?”

“Đây chỉ là cảm nghĩ cá nhân, nếu có chỗ không thích đáng, mong chư vị đừng trách.”

Vừa dứt lời, nhóm thợ săn trầm ngâm rồi gật đầu.

Ánh mắt Từ Phượng Minh lóe lên ánh sáng sắc bén, càng nhìn Dịch Phong càng thấy thuận mắt.

Nhân tài.

Tiên sinh dạy học này thật sự là nhân tài.

Nghe lời người ta nói kìa, cực kì dễ nghe, bốn chữ thấy được thì dừng thật đúng là vô cùng thông minh, rốt cuộc không hổ là người đọc sách, hiểu chuyện sáng suốt!

Có cái cớ này, Từ Phượng Minh lập tức đứng dậy nương theo bậc thang đi xuống.

“Chư vị, lời của Dịch tiên sinh rất có lý!”

“Tối nay chúng ta đã có thu hoạch, thấy được thì dừng, sau này chúng ta phải học tập người đọc sách như tiên sinh nhiều hơn, chỉ dựa vào võ nghệ cũng khó thành đại sự!”

Nghe Dịch Phong được khen, Ngụy Tiểu Vi tạm thời buông bỏ ngại ngùng, ngoan ngoãn hiểu chuyện phụ họa.

Mọi người cũng cảm thấy rất có lý, gật đầu đáp với vẻ hơi không cam lòng.

Thần sắc nhỏ bé kia tất nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Từ Phượng Minh, hắn ta là cao thủ thứ hai ở trấn, gần như không cần nghĩ nhiều đã nói ra lý do hoàn hảo.

“Nhưng mà...”

“Nếu hôm nay chúng ta đã đi cùng Dịch tiên sinh vào sâu trong núi Thanh Mang, cứ về như vậy cũng hơi mất hứng, chuyện săn yêu tạm thời bỏ qua, chúng ta có thể tìm bảo vật gần đây, nói không chừng sẽ có thêm thu hoạch.”

Câu này vừa thốt ra, mọi người lập tức lấy lại sĩ khí!

“Tìm bảo vật? Đây là ý hay!”

“Không hổ là đội trưởng, đã sắp xếp chuyến đi tối nay cực kì rõ ràng!”

“Ai nói không phải chứ, tìm bảo vật an toàn hơn săn yêu nhiều, chúng ta không cần quá lo lắng cho an toàn của Dịch tiên sinh, nói không chừng còn có thêm thu hoạch, đúng là trăm lợi vô hại!”

“Đội trưởng Từ thông minh, chẳng trách có thể trở thành kẻ mạnh đại võ sư!”

Chẳng qua chỉ nói vài câu, mọi người đã lên tinh thần, ai nấy vác theo thi thể đã xử lý sạch sẽ, ánh mắt đong đầy vẻ háo hức muốn thử.

Dưới sự dẫn dắt của Từ Phượng Minh, tiểu đội bắt đầu tản ra xung quanh tìm bảo vật gần đó, không ngừng đánh giá dưới đất, thỉnh thoảng lật đá lớn, rất có cảm giác thị giác của trò chơi trực tuyến thám hiểm đào kho báu.