Theo sau đứng ngoài quan sát một lúc, Dịch Phong mờ mịt.
“Trên núi này còn có bảo vật à?”
Vừa dứt lời, Ngụy Tiểu Vi bên cạnh cười đáp.
“Tất nhiên là có rồi.”
“Tiên sinh đến trấn chúng ta không lâu, không hiểu rõ núi Thanh Mang, nghe nói quả thật từng có người tìm thấy binh khí bảo bối, bảo giáp hộ thể trên núi đấy!”
Dịch Phong nghe vậy ánh mắt sửng sốt, nghi ngờ cảm thán.
“Còn có chuyện tốt này à?”
“Xem ra nơi này không tầm thường.”
Vừa nói xong, Từ Phượng Minh đang đi phía trước kinh ngạc ngoái nhìn, gương mặt lóe lên vẻ chấn động, sau đó ánh mắt đong đầy ánh sáng khen ngợi của lão ca.
“Dịch tiên sinh, không hổ là người đọc sách, đầu óc linh hoạt.”
Hắn ta vừa lên tiếng, mọi người nghe vậy dừng bước chờ giải thích.
“Người già trong trấn nói, rất lâu trước đây núi Thanh Mang có Thanh Mang tông, dường như xuất hiện kẻ mạnh võ vương trong truyền thuyết, từng thịnh vượng một thời uy chấn khắp nơi!”
“Đáng tiếc sau này Thanh Mang tông gặp phải đại chiến, khiến toàn tông bị diệt, chỉ có đống đổ nát thê lương chôn vùi trên núi theo năm tháng, chứng minh tông minh này quả thật đã từng tồn tại.”
“Ngụy chất nữ nói rất đúng, trên trấn thật sự có người nhặt được bảo vật, nhưng có lẽ mọi người không biết chuyện ngay cả pháp bảo bản mệnh của lão tộc trưởng, cũng lấy được từ trên núi hơn nữa còn là bảo vật cấp võ vương!”
Bảo vật võ vương?!
Lời nói kinh người vang vọng, toàn đội nghe mà ánh mắt chấn động.
Tuy bọn hắn xuất thân trấn Thanh Hà nhưng quả thật tu vi có hạn, ngày xưa hoàn toàn không có tư cách biết được quá nhiều nội tình, lúc này nghe cao thủ thứ hai nói rõ tin mật, chỉ cảm thấy vạn phần chấn động!
Nghĩ lại, nói không chừng mình cũng có thể tìm được bảo vật gì đó, mặt mày ai nấy đều kích động đến đỏ bừng.
Ngay cả Dịch Phong, trong mắt cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Thì ra núi Thanh Mang cũng đã từng huy hoàng.”
So sánh với sự chấn động của mọi người, phản ứng này cực kì trầm ổn, Từ Phượng Minh đã có chút quen thuộc gật đầu, sau đó lặng lẽ dặn dò mọi người.
“Chư vị.”
“Không biết chúng ta đã tới lui biết bao nhiêu lần trên núi này, cho dù mọi người hiếm khi có cơ hội vào sâu trong núi Thanh Mang nhưng cũng nên biết, đến nay trên núi vẫn còn sót lại dấu vết pháp trận Thanh Mang tông.”
“Lát nữa tìm kiếm bảo vật, mọi người tuyệt đối không được tham công mạo hiểm, nhớ kỹ cẩn thận làm đầu!”
Lời lẽ thâm sâu quen tai lần nữa vang lên, mọi người đều kính sợ ôm quyền đáp.
Lần nữa xuất phát.
Mặt mày ai nấy trong tiểu đội đều ngập vẻ mong chờ, cho dù có lời dặn cũng khó khống chế sự mê hoặc của bảo vật võ vương, không tự giác tăng nhanh tốc độ, rất nhanh đã vào sâu trong rừng rậm.
Bất tri bất giác.
Sương mù dày đặc kéo đến.
Dịch Phong đi hàng cuối cùng chỉ cảm thấy gặp phải luồng sương, chờ hắn phất tay nhìn lại trước mắt đã không còn ai nữa.
Lập tức.
Dịch Phong đứng cứng ngắc tại chỗ, lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.
“Trời ạ...”
“Nhanh như thế đã đi lạc rồi, cho dù có pháp trận cũng không đến mức linh nghiệm vậy chứ, Từ đại ca đúng là miệng quạ!”
Hắn thật sự không ngờ.
Giây trước vừa mới dặn dò, chớp mắt mọi người đã bước vào mê trận.
Mẹ nó thật đúng là trận Tào Tháo, nói tới là tới!
Quan trọng nhất là, trận pháp này lại cố tình để lọt mình lại.
Ngặt nỗi chuyện đã đến nước này, hắn cũng không hiểu pháp trận, chỉ đành đứng yên tại chỗ chờ đợi, xem thử có động tĩnh gì khác không, rồi tính toán sau...
Thật sự không được nữa, hắn đành phải cưỡng ép phá trận!
Lúc Dịch Phong yên tĩnh ngồi đợi.
Mọi người đã lọt vào sương mù, vẻ mặt sốt ruột hoảng loạn, tìm xung quanh cũng không thấy bóng dáng Dịch Phong, càng thêm rối tung rối mù.
“Nguy rồi, hình như chúng ta rơi vào pháp trận!”
“Không thấy Dịch tiên sinh đâu hết?!”
“Phải làm sao mới được đây!”
“Dịch tiên sinh không có tu vi, sợ sẽ gặp nguy hiểm, đội trưởng Từ, ngài nhất định phải tìm được Dịch tiên sinh!”
Ngụy Tiểu Vi sốt ruột đến độ trán rịn mồ hôi tha thiết cầu xin.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Từ Phượng Minh nghiêm nghị quan sát xung quanh một lúc, mới trầm ngâm lên tiếng.
“Không cần hoảng hốt.”
“Pháp trận này tuy kỳ quái, cũng không biết tại sao lại đột nhiên khởi động, nhưng ta không cảm giác được hơi thở của Dịch tiên sinh, xem ra hắn phúc lớn mạng lớn, không hề lọt vào mê trận.”
“Chúng ta chỉ cần liên thủ tìm ra mắt trận, hẳn sẽ có thể phá trận, sau đó sẽ tìm được Dịch tiên sinh!”
Nghe thấy câu này, mọi người mới khẽ thở phào.
Nhưng mọi người ngước mắt nhìn kỹ xung quanh, chỉ trông thấy khói đen vô tận như thể tất cả đều bị sắc đêm bao phủ, tràn ngập bóng tối không rõ, không khỏi khiến lòng người hoảng hốt, càng lúc càng thấy căng thẳng hơn.
Đáng sợ hơn là.
Sương mù lan tràn xung quanh ngày một dày hơn, như sắc đêm càng đậm, cho người ta cảm giác áp lực khi nguy hiểm không ngừng đến gần, dường như ngay sau đó bóng đêm sẽ nuốt chứng tất cả mọi thứ!