Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1987: Mở rộng tầm mắt rồi chứ?




“Dịch tiên sinh, đã mở rộng tầm mắt rồi chứ?”

Nhìn mọi người phấn chấn không thôi, Dịch Phong thản nhiên mỉm cười, lên tiếng phối hợp với bầu không khí.

“Đúng vậy.”

“Đây cũng là lần đầu ta nhìn thấy yêu hổ...lớn như thế.”

Mắt thấy cuối cùng Dịch Phong cũng bị chấn động, Ngụy Tiểu Vi nhiệt tình phổ cập đồng thời cũng không quên uyển chuyển an ủi, không ngừng lên tiếng khích lệ.

“Dịch tiên sinh, trước đây chúng ta cũng hiếm khi thấy yêu thú thế này.”

“Yêu hổ này rất hiếm, máu thịt da lông toàn thân đều là báu vật, xương hổ càng quý giá, có thể đổi được không ít ngân lượng, đủ cho chúng ta nghỉ ngơi mấy tháng.”

“Chúng ta đã đi săn biết bao nhiêu lần cũng suýt bị dọa, lần đầu tiên sinh đến đã trầm ổn như vậy, mạnh hơn ta ngày trước không biết gấp mấy lần, thật sự rất lợi hại.”

“Sau này nếu ngài học được luyện thể pháp, chắc chắn đi săn sẽ giỏi hơn chúng ta, nói không chừng còn có thể theo đội trưởng Từ vào sâu trong núi Thanh Mang, thu hoạch lớn hơn nữa!”

Dịch Phong khẽ mỉm cười, lên tiếng khen ngợi Từ Phượng Minh.

“Ài, một người đọc sách như ta, làm sao dễ dàng học được luyện thể.”

“Nếu nói lợi hại, vẫn là Từ đại ca tài giỏi, chỉ chốc lát đã giải quyết một con mãnh hổ như vậy, thật đúng là vô cùng khủng khiếp!”

Lời khen ngợi, chớp mắt kéo lại tầm mắt của tất cả mọi người.

Toàn trường cung kính nhìn chăm chú, Từ Phượng Minh không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng, gãi ót, cười lớn đến độ mặt già ửng đỏ.

“Đây...”

“Hahaha...”

“Thực ra ta cũng miễn cưỡng mới thắng được, Dịch tiên sinh thật sự quá khen, vừa nãy ta chỉ thấy sức lực không đủ, nguy cơ bị yêu hổ tổn thương, suýt nữa mất mặt rồi!”

Đại hán này cũng rất thẳng thắn, rất biết sức mình, có thể nói rõ tình hình thực tế đã vượt xa người đời ham hư vinh gấp trăm lần.

Mọi người nghe vậy sửng sốt, chỉ xem như lời khiêm tốn, phụ họa cười lớn, không khí càng thêm vui vẻ.

Nhất thời tiếng cười dâng lên khắp nơi, trong rừng tràn đầy niềm vui thu hoạch.

Dịch Phong cũng bị không khí này lây nhiễm, cảm thấy vui vẻ vì thành quả chiến đấu của mọi người.

Cảm khái xong, hắn lấy lý do xử lý xác hổ, thuận miệng đề nghị tạm thời chỉnh đốn lại, được mọi người tán thành đồng thời cũng được Từ Phượng Minh hao tổn không ít lộ vẻ cám ơn, lúc bắt chuyện thân thiết hơn gấp mấy lần.

Chẳng qua chỉ có duyên gặp gỡ một lần, lại thân như bạn cũ.

Thấy Dịch Phong được hoan nghênh như vậy, với thân phận thư sinh yếu ớt cũng có thể hòa hợp với đội săn yêu, thậm chí còn được đội trưởng công nhận, sau này hòa nhập vào trấn Thanh Hà chắc chắn không phải chuyện khó, thành gia lập nghiệp tuyệt đối không thành vấn đề...

Nghĩ đến đây.

Nụ cười của Ngụy Tiểu Vi càng thêm ngọt ngào, giúp đỡ xử lý xác hổ hăng hái hơn.

Đêm dần khuya.

Trong rừng rậm dày đặc vừa trải qua một trận chiến lớn, mọi người bận rộn xử lý xác hổ, Từ Phượng Minh hơi hao tổn ngồi đó nghỉ ngơi, thư sinh yếu ớt Dịch Phong ngồi bên cạnh, nhóm lửa trại dưới đại thụ rợp trời, ánh lửa soi chiếu tất cả mọi thứ bên cạnh, khiến người ta cảm thấy an lòng hơn vài phần trong đêm tối.

Mắt thấy bên cạnh không có ai, Từ Phượng Minh ngồi nghỉ xong khẽ thở phào một hơi.

Lặng lẽ ôm quyền, mỉm cười lên tiếng với Dịch Phong.

“Dịch tiên sinh, có hài lòng với chuyến đi đêm nay không? Mấy kẻ thô lỗ chúng ta chỉ biết đánh đánh giết giết, vì kế sinh nhai chỉ có thể kiếm ăn từ yêu thú, thật sự nhục nhã với người nhã nhặn, khiến ngài chê cười rồi.”

Dịch Phong mỉm cười đáp lời, vẻ mặt thản nhiên.

“Từ đại ca nặng lời rồi.”

“Tuy ta là người đọc sách, nhưng không phải ngày nào cũng treo hai chữ nhã nhặn trên miệng, mọi người tay làm hàm nhai, dựa vào nhiệt huyết can đảm bảo vệ thị trấn, dựa vào chém giết yêu thú chăm sóc người nhà, thật sự đội trời đạp đất, ta khâm phục còn không kịp, sao có thể chê cười được?”

Nghe vậy, Từ Phượng Minh càng thêm kinh ngạc, cảm động gật đầu liên tục.

“Không ngờ tiên sinh có thể lý giải đến mức này, cũng là một đại trượng phu nhiệt huyết, ta và ngài thật sự hận gặp nhau quá muộn.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, tựa như bạn già.

Từ Phượng Minh hào phóng lấy bình rượu hồ lô ở thắt lưng ra, nhiệt tình đưa cho Dịch Phong, hai người uống rượu cười nói, tràn đầy tình bạn chân thành phóng khoáng giữa nam nhân với nhau, ngay cả đối phương không chút tu vi, hắn ta cũng không hề để ý, chỉ duy nhất người này thôi, đáng để hắn ta đánh giá cao.”

Cho dù hắn ta là tiền bối cao thủ trong mắt mọi người, cũng bằng lòng hạ mình trò chuyện với Dịch Phong.

Bất tri bất giác trời gian đã trôi qua nửa chén trà, hai người cười nói vô cùng vui vẻ.

Chính vào lúc cười khẽ, Ngụy Tiểu Vi đã mỉm cười bước đến.

“Đội trưởng, ngài và Dịch tiên sin đang nói gì vậy, vui như thế sao?”

Dịch Phong nghe thấy ngước mắt.

Chỉ thấy cả người Ngụy Tiểu Vi sạch sẽ, không dính chút máu nào, không khỏi có chút tò mò.