Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 197: Theo ta đi giết hắn




Hắn không muốn nhìn thấy sư tôn mình chết thảm ở võ quán, cho nên hắn tiếp tục cắn răng nói: “Sư phụ thứ tội, ta không nói, thật sự là vì muốn tốt cho ngươi.”

“Vì tốt cho ta?”

Giọng Hám Thiên Khuyết trầm xuống: “Vì muốn tốt cho ta, cho nên ngươi không nói với ta?”

“Xin sư phụ thứ tội, ta thật không thể nói.” Diệp Bắc kiên trì đến cùng nói.

“Được được được.”

“Ngươi thật cho rằng lông cánh cứng cáp rồi đúng không!” Hám Thiên Khuyết chậm rãi đứng lên, giải phóng sức ép Võ Tông viên mãn trên người ra, chèn ép Diệp Bắc.

“Rắc rắc!”

Tấm đá dưới chân Diệp Bắc vỡ tan tành, chịu đựng áp lực cực lớn, nhưng hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Sư tôn cũng đừng hỏi nữa, ta thật sự không thể nói.”

“Còn không nói?”

Hám Thiên Khuyết vung tay lên, nguyên khí bao trùm lên, ném Diệp Bắc ra tảng đá phía sau khiến hắn nặng nề va vào đó.

Sau đó lại ép chặt tới, lạnh như băng nói: “Nếu như ngươi còn không nói, ta sẽ phế tu vi ngươi, sư đồ ta vạch rõ quan hệ, về phần tiên thiên linh bảo, ngươi cũng đừng nghĩ tới việc lấy nó nữa. “

Thanh âm vừa dứt, nguyên khí trong tay Hám Thiên Khuyết dâng trào.

“Sư tôn hà tất phải ép ta như vậy?” Diệp Bắc khó khăn nói.

Hám Thiên Khuyết sắc mặt lạnh băng như cũ, thấy Diệp Bắc còn không mở miệng, lần nữa đưa tay lên mi tâm mình.

Làm sao hắn không nhìn ra Diệp Bắc đang gặp rắc rối chứ?

Nếu không phải dùng biện pháp này, làm sao có thể ép Diệp Bắc nói ra.

Quả nhiên.

Thấy vậy Diệp Bắc sắc mặt nhất thời quýnh lên, vội vàng hét: “Ta nói.”

Thấy vậy, Hám Thiên Khuyết lúc này mới chậm rãi buông cánh tay xuống, nhìn chằm chằm Diệp Bắc.

“Nhưng nghe xong, sư phụ nhất định phải bình tĩnh, hơn nữa chuyện này đúng là do ta, là ta phạm sai lầm trước, hơn nữa bọn họ thực lực ngút trời, cho dù là sư phụ cũng không cách nào đối phó được đâu!” Diệp Bắc vội vàng nhắc nhở.

Sau đó, hắn kể từ đầu đến cuối những chuyện xảy ra ở võ quán, cùng với những chuyện đằng sau người áo đen, tất cả đều nói ra hết.

Tuy nhiên, hắn vừa nói ra, nhìn sắc mặt của Hám Thiên Khuyển, hắn liền thầm nói một tiếng xong rồi.

Quả nhiên, Hám Thiên Khuyết trong nháy mắt giận dữ.

“Lý nào lại như vậy.”

“Theo ta đi giết hắn.”

Cùng với sát ý kinh người bao phủ, một thanh phi kiếm tự dưng bay ra, lơ lửng trên không, Hám Thiên Khuyết giẫm ở trên đó, đồng thời túm lấy Diệp Bắc Thần bay xuống núi.

“Sư phụ, không thể, chắc chắn không thể được đâu!”

Sắc mặt Diệp Bắc lo lắng kêu lên, trong lòng cũng đã lo lắng đến mức rối như tơ vò.

Hắn biết, chuyện này không thể nói ra được.

Bởi vì vị sư tôn này của hắn, không chỉ tính tình nóng nảy, mà còn nổi danh không sợ chết, nổi danh liều lĩnh.

Dĩ nhiên, cũng chính bởi sự liều lĩnh này, khiến cho một kẻ không có thiên phú tốt lắm như hắn lại có thành tựu rất lớn.

Nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ theo Hám Thiên Khuyết tính tình nóng nảy này, nhưng lần này hoàn toàn khác.

Thậm chí, không phải Diệp Bắc chưa từng suy đoán, tu vi của người thanh niên võ quán kia với người mặc áo choàng đen có khả năng đã vượt hơn cả Võ Đế.

Nếu khả năng đấy là thật, một Võ Tông nho nhỏ như sư phụ hắn chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao?

“Sư phụ!”

Diệp Bắc thấy Hám Thiên Khuyết không nghe lời khuyên nhủ, sắc mặt hắn cũng dứt khoát trở lên nóng nảy, ép kiếm Thanh Phong xuống sát cổ mình.

“Đồ nhi, ngươi làm gì vậy hả?”

Thấy vậy, trường kiếm dưới chân Hám Thiên Khuyết dừng lại giữa không trung.

“Sư phụ, xin ngươi nghe đồ nhi khuyên, chúng ta thật sự không những không phải là đối thủ của bọn họ, mà căn bản còn không cùng một đẳng cấp!” Diệp Bắc thành khẩn nói: “Vả lại, chuyện này cũng không phải là lỗi của bọn họ, mà là ta đi gây chuyện trước, ngươi chỉ cần cho ta Tiên Nhiên Linh Bảo, những thứ khác cứ để cho đồ nhi giải quyết là được rồi, không phải sao?”

“Ngươi...”

Hám Thiên Khuyết vung ống tay áo lên, nặng nề thở dài một tiếng, sau đó phong bế tu vi của Diệp Bắc.

“Sư phụ, ngươi...”

Mặt Diệp Bắc biến sắc.

Hám Thiên Khuyết khoát tay ngắt lời, sau đó trầm giọng nói: “Tuy phong bế tu vi của ngươi, nhưng hôm nay ta vẫn sẽ nghe lời khuyên của người.”

“Có điều, ngươi cũng biết kiếm đạo của ta, đợi ngày ta trở thành Võ Tôn, ngươi lại theo ta xuống núi.”

Dứt lời, Hám Thiên Khuyết cầm kiếm trở về.

Thấy vậy, Diệp Bắc lắc đầu thở dài.

Sư tôn của hắn được người đời gọi bằng cái tên “cuồng kiếm”, bởi lẽ trong tim hắn có kiếm đạo, e rằng nếu thật sự không dùng cái chết ép uổng, thì thật sự việc xin xỏ hắn lùi bước ngày hôm nay, cũng sẽ chẳng dễ dàng thế đâu.

Nhưng hiện tai, tu vi của hắn bị phong bế, nơi đây lại ở biên giới Nam Sa, cách võ quán kia cả vạn dặm, căn bản hắn là không thể nào đi qua được.

Chỉ hy vọng là Hám Thiên Khuyết sẽ không đột phá Võ Tôn quá sớm!

.....

“Kiếm quang hoành tuyết ngọc long hàn!”

“Khí sảng thần thanh dạ vị ương!”

“Thơ không tồi, chữ này là chữ tốt đó!”

Trong võ quán, Dịch Phong nhấc bút nhìn bút pháp của mình, không khỏi cảm khái thành tiếng.