Vừa dứt lời, mấy đứa nhỏ hoan hô không ngớt, Ngụy cô nương yên lặng đứng ngoài cửa cuối cùng cũng nở nụ cười, không khí vui vẻ bao trùm học đường.
Vào thời khắc cảm động vui vẻ này, Dịch Phong cũng lộ ý cười vui mừng.
Lạnh ấm ở nhân gian mới là cuộc sống.
Gần đây bận đến sứt đầu mẻ trán, cả ngày bôn ba vì đại kế tìm chết, hoàn toàn không có dư thời gian để dừng lại, những con đường đi qua chẳng kịp ngoái nhìn, thật sự hơi mệt mỏi.
Lúc này tạm dừng ở một trấn nhỏ đơn giản, quả thật nhàn nhã tự tại, dường như trở lại lúc cơ thể tâm hồn đã từng nhẹ nhõm trong quá khứ, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chốc.
Bình thường là phúc, câu này chẳng giả dối chút nào.
Trong học đường đong đầy tiếng cười vui vẻ, Dịch Phong cảm giác sự yên lòng và nhẹ nhõm đã lâu.
Dường như hắn đã trở về cuộc sống an ổn trong quá khứ, không có quá nhiều suy nghĩ cũng không cần tiếp tục bất đắc dĩ bôn ba nữa, tạm thời vứt tất cả mọi chuyện ra sau đầu như mơ một giấc mộng.
Hắn của giờ phút này, toàn thân đều như người bình thường.
Nhận hai giỏ trúc, Dịch Phong mỉm cười nói lời cám ơn.
“Đa tạ Ngụy cô nương.”
Ngụy Tiểu Vi nghe thấy gương mặt ửng đỏ, lại hành lễ lần nữa.
“Dịch tiên sinh, ngài khách sáo quá.”
“Ngài bằng lòng nhận chút tâm ý này, cả trấn chúng ta đã rất vui rồi, nếu có chỗ làm phiền mong hãy tha thứ, ta sẽ ở ngoài học đường chờ ngài.”
Dịch Phong nghe vậy chẳng hiểu ra sao.
Ở ngoài đợi mình, sao lại nói như thế?
Lẽ nào.
Nàng ta vẫn còn món quà gì đó, muốn cho mình bất ngờ vui vẻ?
Xuất phát từ lòng tò mò, không chờ tiểu cô nương xoay người rời đi, hắn đã lên tiếng hỏi trước.
“Ngụy cô nương, còn có chuyện gì sao?”
Vừa hỏi xong, thiếu niên thiếu nữ ngồi sau học đường đều lén cười nhìn chăm chú, dáng vẻ nhiều chuyện quan tâm.
Cảm nhận ánh mắt tập trung lại đây.
Trong mắt Ngụy Tiểu Vi hơi hoảng loạn, vẻ xinh xắn tăng thêm chút ửng hồng.
Nhìn gương mặt tuấn tú thản nhiên của Dịch Phong, nàng ta mới lấy hết can đảm trả lời.
“Dịch tiên sinh.”
“Ngài là đại ân nhân của trấn Thanh Hà chúng ta, dạy dỗ bọn trẻ trên trấn đọc sách học chữ, có thể xem như ơn tái tạo, không ít người đều ghi nhớ ân đức của ngài, mấy thứ ăn mặc dùng này sao có thể bày tỏ đủ tấm lòng của chúng ta được.”
“Cho nên sau khi mọi người bàn bạc, quyết định mời lão tộc trưởng đến dạy ngài tu luyện!”
Tu luyện?
Nghe câu nói ngoài dự đoán, Dịch Phong ngơ ngác.
Hắn hoàn toàn không ngờ, mọi người liên tục tặng không ít đồ đến đây, nhưng vẫn sợ không thể báo ân, vậy mà muốn nâng đỡ mình bước vào con đường tu chân…
Lúc này Dịch Phong nghe thấy chân tướng, nhất thời nghẹn họng.
Tục ngữ có câu, ăn cám trả vàng.
Rất nhiều người đã từng nghe qua câu này, nhưng cũng chỉ lác đác vài người làm được.
Người đời luôn bị lợi ích che mờ tâm trí, theo địa vị không ngừng lên cao, dần dần đánh mất tấm lòng ban sơ, ngay cả đạo nghĩa cũng không màng, bạn tốt cũng có thể trở thành kẻ thù, chẳng được mấy người ghi nhớ hai chữ ân đức, càng không cần nhắc đến chuyện trả ơn.
Trong thế giới tu tiên ngươi lừa ta gạt này.
Dân chúng trấn Thanh Hà thật sự quá thấp bé, hoàn cảnh cũng rất gian nan, nhưng vẫn biết ơn báo đáp, dân phong thuần phác thật sự đáng quý.
Nhưng mà nghe thấy ý tốt này, Dịch Phong chỉ cảm thấy khó xử.
Hắn của lúc này còn cần tu tiên sao?
Sau khi trải qua vô số mưa bão, nghiền ép không biết bao nhiêu những người tự xưng là kẻ mạnh, ngay cả điện Thương Nguyên cũng chẳng đáng nhắc đến, hắn đã nhìn thấu tất cả, cuối cùng đã hiểu rõ sự mạnh mẽ của mình.
Thế gian này có lẽ hoàn toàn không có sự tồn tại nào mạnh hơn hắn.
Vô địch khó tránh khỏi cô đơn, đây chính là đau thương của kẻ mạnh.
Chuyện tìm chết gần như đã bị cắt đứt hi vọng.
Nếu thật sự có thể lựa chọn, hắn tình nguyện làm một người bình thường.
Nếu vẫn còn là người bình thường, tìm chết chắc chắn dễ như trở bàn tay, tùy tiện gặp một người tu chân cũng có thể chết ngay tại chỗ, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống xui xẻo kia.
Ngặt nỗi chuyện đến nước này.
Dịch Phong đã tiêu tan tất cả, trong lòng không chút gợn sóng.
Hắn có thể bình tĩnh như thế là do tâm cảnh đã trải qua vô số mài giũa, nói ra cũng có chút bất đắc dĩ, không phải thứ người bình thường có thể trải nghiệm được, mấy đứa nhỏ trong học đường càng khó lòng hiểu rõ cảm nhận bậc này, thậm chí có thể cả đời cũng không với tới.
Nghe danh lão tộc trưởng, ánh mắt mấy đứa nhỏ đong đầy ngạc nhiên hâm mộ!
“Oa!”
“Lão tộc trưởng sẽ dạy tiên sinh tu luyện, sau này chắc chắn tiên sinh rất lợi hại!”
“Còn phải nói sao, tiên sinh thông minh như thế lại được lão tộc trưởng chỉ dạy, tương lai nhất định sẽ trở thành đại đại đại cao thủ!”
Nghe mấy đứa nhỏ vui vẻ hoan hô, Dịch Phong hoàn hồn từ trong cảm khái.